17. ĐỨC ĐẠI GIÁC CHƠN TIÊN[1]
(MINH TRỌNG)
(TRẦN NGHĨA TRỌNG) (1941)
P
17.1 ĐỨC CAO ĐÀI GIÁO CHỦ ban ân
17.2 ĐỨC ĐẠI GIÁC CHƠN TIÊN giáng cơ lần đầu tiên
P
17.1 ĐỨC CAO ĐÀI GIÁO CHỦ ban ân
Đàn Chợ Lớn, 23.7.Tân
Tỵ (1941)
THI
CAO ban đệ tử đắc thành công,
ĐÀI các nêu tên rõ mặt rồng;
GIÁO hóa từ xưa gìn trọn Đạo,
CHỦ truyền chiếu triệu một tay ông.
Thầy mừng
các con.
Thầy
giáng thế lập nên một nền Đại Đạo, trước cho các bậc nguyên nhân giáng trần, luân hồi chuyển
kiếp, lẩn lộn cùng đời chịu đủ các cảnh của đời tạo ra, hầu để chờ ngày thâu
hành phận sự, để dìu dắt tòan linh trở về căn xưa vị cũ.
Duyên may các
con gặp Đạo Thầy, các con chớ sờn lòng nản chí, các con nên noi gương các bậc
Tiên du liễu Đạo mà trì chí lập tâm kiên cố để theo Thầy cho đến ngày cùng. Vậy
như TRỌNG đây trước cũng một nguyên nhân của Thầy sai giáng phàm, ngày
nay công đầy quả đủ, Thầy hạ chiếu triệu đơn thơ
thâu về nguyên vị.
THI
Dày dặn công phu Đạo mới thành,
Rỡ ràng đệ tử của Tam Thanh;
Luân hồi chuyển kiếp theo trần thế,
Thâu góp tòan linh chứng quả lành.
Vậy
ngày nay chiếu theo Thiên luật, Thầy hạ lịnh ân phong cho
TRỌNG là ĐẠI GIÁC CHƠN TIÊN.
Thầy
ban ân cho giáng cơ nay cùng các con đạo lý thuyết minh. Thầy thượng ỷ.
TIẾP CẦU:
17.2 ĐỨC ĐẠI GIÁC CHƠN TIÊN giáng cơ
lần đầu tiên
Bần
Đạo mừng chư đạo hữu cả đàn.
THI
ĐẠI chiếu ân ban sắc lịnh Thầy,
GIÁC truyền thong thả trở về đây;
CHƠN ngôn Từ Phụ vừa phân phán,
TIÊN Phật vui vầy một hội say.
Hựu
Mấy kiếp lâm phàm, mấy kiếp xong,
Vẹn lời nguyện ước đặng thành công;
Tu hành hằng giữ lòng kim thạch,
Học Đạo thường noi chí bá tòng.
Bí pháp để theo khuôn Tạo Hóa,
Chơn truyền họa lại phép Sư Ông;
Ngày này công quả vừa viên mãn,
Mừng đặng Thiên đình sắc chỉ phong.
Bài
Ngày thọ lãnh đơn thơ chiếu triệu,
Khiến tâm thần yểu yểu minh minh;
Nê
hòan Thầy mở khiếu linh,
Dứt rồi cuộc thế Ngọc Kinh trở về.
Chầu Sư Phụ sắc phê ban thưởng,
Hội Quần Tiên vui hưởng bàn đào;
Cảnh
nhàn mặc sức tiêu dao,
Phụng chầu hạc múa đón chào người xưa.
Thú thanh nhã chiều trưa tọai chí,
Cuộc nhàn du sơn thủy thích tình;
Sen
vàng đở gót khoe xinh,
Dạo chơi Tử Phủ Động Đình khắp nơi.
Sớm Bồng Đảo chiều dời Tây Vức,
Cảnh Thiên nhiên thơm nực mùi hương;
Chỉ
rành cảnh báu Tây Phương,
Ai người rõ lối kíp bương trở về.
Nhớ những lúc Thầy phê tại thế,
Lập đàn tràng phổ tế chúng sanh;
Cơ
linh từ ấy lập thành,
Lần lần Thầy chuyển nguyên sanh trở về.
Nơi Trước Lý mượn đề bí khuyết;
Chọn chư hiền chí thiết đạo tâm;
Linh
Đài là chỗ cao thâm,
Là nơi linh diệu chí tầm Đạo Cao.
Tạm một lúc rồi sau cũng đẹp,
Cho chư hiền biết phép của Thầy;
Phép
Thầy luân chuyển như vầy,
Bí truyền giáo hóa phân hai con đường.
Chừng ấy mới tỏ tường chơn giáo,
Bần Đạo đem bản thảo ra truyền,
Chỉ
rành người tục phép Tiên,
Hiểu rồi khá rán cần chuyên đêm ngày.
Đủ mọi lẽ tỏ bày khi trước,
Giữ in khuôn gắng bước chớ sai;
Đạo
thành chịu khảo nhiều ngày,
Đường Tăng xưa cũng đắng cay muôn bề.
Bần Đạo đây hằng nghe Sư Phụ,
Để nhiều lời phủ dụ ban sơ;
Khảo
trừng lắm lúc ngẩn ngơ,
Như đèn trước gió, như cờ gặp dông.
Nhưng khắn khắn một lòng bền chặt,
Nhờ trên Thầy thường nhắc lắm khi;
Làm
tôi với Chúa trọn nghì,
Không tham sang cả, không vì lợi danh.
Giữ đặng một chí thành lo Đạo,
Đến ngày cùng phướn báu tay nương;
Biết
rằng đồng đạo nên thương,
Quả lành đã chứng Tây Phương phải về.
Thuyền Bát nhã đã kề sẳn bến,
Lái Huyền Quan cầm đến Ngọc Kinh;
Phách
Tây Du mới thỏa tình,
Công viên quả mãn Thiên Đình thưởng ban.
THI
Bồ Đào cam giá tửu Tây phương,
Ly rượu mừng chung chữ nghĩa
phương;
Tiên tục từ đây xa lại cách,
Cơ mầu sau sẽ tỏa nên chương.
Bần Đạo
kiếu. Thăng./.
o
[1] Đại Thừa Chơn Giáo, tr 460-466, bản song ngữ Việt
Pháp 1950.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét