NGÀI LỄ SANH NHƯỢNG, NGÀI CHIẾM

11. NGÀI LỄ SANH NHƯỢNG(THẦN VỊ)


12. NGÀI CHIẾM (THẦN VỊ)

P

11.1 NGÀI LỄ SANH NHƯỢNG giáng cơ

12.1 NGÀI CHIẾM giáng cơ

Hộ Pháp đường, 4.5.Bính Tý (22.6.1936)[1]
HƯƠNG BẢO THÒAN
            Chào Sư phụ, Sư thúc, mấy bạn nam nữ và mấy em.
            Con trình Sư phụ hay, Anh Ba con biểu cho hay trước rằng : có anh Nhượng và anh Chiếm giáng rồi, Anh Ba con thủ cơ sau hết. Con xin lui. Thăng ./.
TIẾP CẦU
            LỄ SANH NHƯỢNG
            Con chào Sư phụ, mấy bạn, mấy em. Lụy …
            Thưa Sư phụ, con đọat vị rồi nên an phận.
            Con đặng lịnh Ngọc Hư Cung cho ngồi Đông Đại Bộ Châu, tùng Đông Nhạc Đế Quân, xem về Bộ Luân Hồi chuyển kiếp.
            Tuy quyền hành trọng đại nhưng thường thấy nhiều cảnh bi thảm hằng ngày, rất đổi đau lòng xót dạ. Con thấy đã ngán ngẫm. Con ước mong sao đặng đến nơi khác hầu lánh khỏi nhiều điều nhắc nhở cái kiếp não nồng của con buổi trước, nhưng mạng lịnh Ngọc Hư Cung khó bề từ chối.
            Đây con xin gợi lại bài thi mà khi con đã đắc lịnh:
THI :
Dưới mắt Đông quân mấy giọt tình,
Uổng chưa đền nổi nợ môn sinh;
Cầm khăn thế sự lau dòng thảm,
Chạnh nổi lịnh Cung chứa thảm tình.
            Con thành khẩn tri ân Sư Phụ và cám ơn các bạn đã thương tưởng dìu đở con nơi bước tục, lại giúp thế cho con đặng Lễ Sanh, nên con đọat vị dễ dàng. Con mang tình xưa rất nặng.
            Hôm mùng 8 tháng 4, anh Thánh và con có giáng trần một lượt, người dắt con đến nhà thờ. Anh ước ao sao cho các bạn con hiểu rõ lẽ thiêng liêng đối cùng cảnh tình thế sự, nhứt là về phương diện phụng tự, nên con xin lỗi Sư phụ cho con giải nghĩa cho các bạn con nghe.
            Xin đứng dậy (nói vời ông Giáo Sư Thượng Chữ Thanh).
            Hộ Pháp: - Có điều chi dạy chúng nó, em cứ dạy.
            Thưa các bạn, đã còn một mãnh chơn thần thì đành làm khách Càn Khôn thế giới, ở trong hột sương cũng đặng, mà cỡi mạt nhựt cũng thường, chẳng nơi nào mà không đến, chẳng chỗ nào mà không thấy. Vậy thì cũng nên biết rằng: Đền thờ nhà tự chẳng hữu ích chi choĐấng Thiêng Liêng về bề thiệt dụng, nhưng có một cái báu vô biên của nó là khối tình yêu thương chất chứa.
            Em nói thiệt rằng: một cây cột, một miếng tranh, nó đã nhắc tình xưa dồn dập, bởi vậy cho nên em đã thấy mấy bạn thiêng liêng khi vào viếng nhà thờ, ôm cột nhà mà khóc. Các bạn có thấy những nông nổi ấy bao giờ, nhứt là mối thương tâm thầy thờ trò rất nên đau đớn. Lụy …
            Thưa Sư phụ,
            Bạn của con hôm nọ đến thăm, cậy con trao bài thi này lại. Thưa Sư phụ, con thì ít học thi phú, người lại đọc miệng, con nhớ mài mại, để con trụ thần nhớ lại coi:
            Câu đầu : Ven trời ngàn lạy đáp ân thâm,
            Hộ Pháp: - Em ráng nhớ kỹ.
            Cười …
Nhắc đến tôn sư lụy nhỏ dầm;
Mặt chiếu dệt sầu dường thấp thóang,
Bước trần để thảm tưởng lâm dâm.
Tuy cơ giải thóat đành vui nắm,
Mà phép phục sanh vốn dở cầm;
Nhàn lạc Thanh Thiên an phận tớ,
Thuyền từ thương bạn giữa trời nam.
            Thưa Sư phụ, coi có sai sửa giùm con.
            Hộ pháp: - Qua có biết đâu mà sửa. Cười …
            Thưa Sư phụ, Anh Hai Chiếm giáng thăm.
            Hộ Pháp: - Em nói Qua cám ơn Em Tư.
            Dạ. Thăng ./.
TIẾP CẦU
CHIẾM đây nè.
            Để con cậy Anh Ba viết giùm con (buông cơ cho Anh Thánh Màng viết).
            Con viết giùm Anh Chiếm.
- Nói đi. Hôm con mới chết, ôi thôi! Nó khổ biết chừng nào! Một nổi bị mẹ thằng Đường (vợ của anh Chiếm) nó kêu tới kêu lui, chịu đà không nổi! Thảm vừa hết đau thì có lịnh Ngọc Hư Cung sai Như Ý Đế Quân bắt đem qua Thanh Tịnh Đại Hải Chúng.
Thưa Sư phụ, ở chỗ đó khó ở quá! Bị bọn quỉ lồi, cô hồn gì đủ thứ, nó mắng nhiếc tối ngày, nhứt là nó nói con là đồ làm biếng, tu gì, tu gì cái đám thầy chùa mê hoặc. Hại nổi bị mấy tay phản đạo cũng có trong đám đó đứng làm đầu xúi giục bọn kia nói mãi. Con chịu như vậy hòai nên muốn chết đi cho khỏi, ngặt chết không đặng, nó hành con quá chừng!
Đương cơn thảm khổ, con lại may gặp một Bà thiệt là tử tế, nghe nói là Thất Nương Diêu Trì Cung đến thăm, rồi biểu con theo Bà. Con mừng quá. Đi theo Bà liền, vì thấy Bà đó oai quyền lớn lắm. Nghe nói Bà đắc lịnh Ngọc Hư Cung vì có lời tình nguyện, nên lãnh phần cai quản Thanh Tịnh Đại Hải Chúng nầy đã từ lâu đặng giáo hóa và độ dẩn các vong linh vì tội tình bị sa đọa vào đây.
Nơi Thanh Tịnh Đại Hải Chúng này, ai cũng đều kiên sợ. Bà dắt con đến gởi Đức Quyền Giáo Tông. Con ở đây một thời gian chẳng đặng bao lâu, thì Đức Quyền Giáo Tông kêu con nói rằng : có lịnh Ngọc Hư Cung cho con đi phó nhậm nơi tỉnh Ninh Bình, làm ông Thần tại đó.
Thật cũng may quá, ấy là nhờ Bà Thất Nương thương tình thấy con ít oi thiệt thà, lại bị đám âm hồn ma quỉ hành hạ căn kiếp của con, nên Bà ra tay giúp đở.
Con mới đến đó ở đâu đặng năm bảy tháng rồi. May quá, cũng còn gần, con chạy đi chạy về thăm đặng.
Xin Sư phụ nói lại với mẹ thằng Đường hay rằng: thằng Đường chết không phải tại con bắt đâu, nó đổ thừa cho con, nó mang tội đa.
Thằng Đường nó bị quỉ bắt đi đâu, con đây còn không biết. Mà mẹ nó biết nổi gì. Nó là con quỉ.
Sư phụ biểu mẹ nó nhớ lại khi cấn chửa nó, con và mẹ nó làm cái gì, nhớ lại coi thì hỉêu.
Để rồi Anh Ba cắt nghĩa cái việc con cái của mình cho mấy bạn nghe, hay lắm!
Thưa con xin lui. Thăng ./.
&


[1] Nguyễn Văn Hồng, Thánh Ngôn Sưu Tập quyển 2. bài 28.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright by THÁNH SẮC CHỨNG ĐẠO CAO ĐÀI © 2012