ĐỨC BẠCH NHỰT TIÊN
(NGUYỀN
VĂN CHÍNH)
&
15.1 ĐỨC BẠCH NHỰT TIÊN
giáng cơ
HỘI THÁNH TIÊN THIÊN,
NGỌC LONG BỬU TỰ, 07/06/Năm Đạo thứ 36 (1959)
Nầy chư đại
huynh, tỷ, đệ, muội ôi! Trên cõi phù sinh này, biết bao nhiêu điều tội lỗi, do
con người tạo ra; nhưng chư đại huynh tỷ đệ muội đã và đang được thức tỉnh, hầu
gióng chuông khải ngộ, dội trống giác mê, quày về chốn cũ.
Chư đại huynh tỷ,
hãy cố gắng từ thấp đến cao, đừng nề hà gian lao khổ nhọc, bao nhiêu tội lỗi vẫy
tràn bên thân : chư đại huynh tỷ, cùng nhau chặt chẽ tình liên ái để mở oan
khiên, một ngày kia sẽ bù đáp lại công đức chốn quê xưa; nếu chư đại huynh tỷ e
rằng sự gánh vác việc đạo không kham,rồi thoái bộ, biết chừng nào tiến đến nguơn
thánh đức ?
Bao nhiêu nguồn
ác bạo hằng hà sa số, trước đám lũ ma trò quỷ của thế gian, chư huynh đệ tỷ muội
thối chí ngã lòng, thì làm sao gội rửa được nỗi lòng cho bản thân, và kêu gào kẻ
ác, cải ác tùng thiện ?
Giả dụ : trong
gia đình năm bảy con thơ, đã năm sáu đứa ăn không ngồi rồi, còn đứa thứ bảy lo
chăm sóc hằng bữa, thu qua đông mãn đến hạ nuôi nấng năm sáu người kia, như vậy
còn có thể duy trì sự sống cho gia đình, mặc dù hẩm hút cháo rau, nhưng nếu so đo
rằng : năm sáu người kia không làm lụng, trẻ thứ bảy noi theo như thế, thử hỏi
gia đình có tan nát đau thương chăng ?
Việc đạo hay đời,
lòng nhân ái đặt trên hết, vì nghĩa vụ chung mà bỏ lợi riêng mới xứng đáng là
người hiền nhơn quân tử.
Nếu trong thế
gian này, hầu hết tám chín phần ác bạo, còn đôi ba phần biết cải ác tùng thiện,
một ngày kia có thể đánh tan lằn hắc khí u mê, bao nhiêu phần đó sẽ quay về chơn
thiện mỹ.
Nếu tranh luận
thấp cao, với bao nhiêu phần ác bạo, thì cả hoàn cầu có điêu linh chăng ?
Chư đại huynh tỷ
ôi! gương kia dù mờ bụi gần hết chư đại huynh tỷ đệ muội cố lau chùi thì cũng
có thể sáng sủa, dù có lem ố vài nơi cũng không sao, còn hơn để mãi không lau rửa,
ngày kia đã lem ố cả gương đi.
Thế nên chư đại
huynh tỷ đệ muội cũng như Ngã trước kia lãnh phần thế Thiên hành đạo, thì chỉ
mong sau tu lấy bản thân, và cứu được phần nào cho nhơn sanh hay phần ấy, chớ
không nghĩ đến xa xăm.
Hôm nay Ngã vì
không được ở nơi dương gian, nên không còn hiệp vầy vui mừng cùng chư huynh tỷ đệ
muội như xưa nữa.
Chư đại huynh tỷ
ôi! nắm mồ kia dù xinh đẹp dường bao, nếu sinh tiền làm điều tội lỗi, nhục tổ hỗ
tông, thì thác rồi hồn đeo đay oan khổ, còn bị tiếng nguyền rủa của thế gian;
dù thân vùi ba tấc đất, cỏ dại hoang vu trên nắm mồ vô chủ, nhưng sinh tiền trọn
lành trọn phải, thì dù mồ đâu chẳng thấy, tiếng tốt mãi lưu truyền, cũng như
thành công đắc quả tại thế gian nầy.
Chư đại huynh tỷ
đệ muội ôi! nếu ngày nay trọng vật chất, quên chí chơn thiện mỹ thì phải mang
nghiệp oan gia. Vì rằng: thân phàm tục hữu hình hữu hoại, có có không không,
nay còn mai mất, như bóng phù du, như đèn trước gió, sương cỏ đầu gành. Thế nên
Thầy dạy rằng : Lành như tòng, bá, dữ tợ hoa tươi. Theo ý Ngã thì làm lành, bao
giờ cũng vững chắc như tòng, bá, dù sương tuyết phong ba, bốn mùa vẫn vững; còn
việc ác bạo như hoa tươi, là vì hoa tươi đẹp đẻ, nhưng sớm nở, chiều tàn trong
nháy mắt.
Tạo nghiệp dữ
nào có bền lâu. THĂNG ./.
Ì
0 nhận xét:
Đăng nhận xét