ĐỨC PHỐI THÁNH PHẠM VĂN MÀNG.
&
5.1 ĐỨC PHỐI THÁNH lai cơ. Phạm Nghiệp, 28.8.At Hợi (25.9.1935)
PHẠM VĂN MÀNG
Con
cám ơn Sư phụ. Kính thưa Sư phụ, cho phép con chuyện vãn với quí vị Giáo Thiện,
xin mấy ông Thiên Phong thứ lỗi. Mấy anh đứng dậy.
Thưa
cùng mấy anh! Trách nhiệm yếu trọng của mấy anh, Sư phụ thường giáo hóa từ buổi
trước đến giờ đã kết quả y nhiên như vậy, có phải chăng?
Dạ phải.
Sư phụ tiên tri
thế nào thì có y như thế nấy, chưa hề thất hứa của thầy, mấy anh thấy rõ há?
Khi
em dâng tờ tuyển chọn những bậc Giáo Thiện cho Sư phụ thì đã thấy nơi thiên thơ
định vậy. Em chỉ buồn có một điều là nhập trường đồng lớp mà lại ra kẻ đọat
ngôi trước, người lại sụt sau. Thiên thơ nhặt nhiệm, em khó nổi cạn lời.
Nhưng
em chỉ dặn mấy anh còn ở bực Hành Thiện rằng: Do nơi trí tuệ, đạo hạnh của mình
mà thiên thơ thay đổi. Ay vậy, đừng thối chí mà thất đạo tâm đa nghe.
Em
luận nơi sự giáo huấn của Sư phụ trong buổi khổ não tâm hồn của một nòi giống
đã từng thi thố thủ đọan anh hùng mà bảo tồn xã hội, quốc dân, phong hóa, luật
điều độc lập.
Đường
đường một cường quốc nơi Á Đông này mà nay phải chịu phận tôi đòi, thân danh
ràng buộc, thì ai cũng trông mong có một điều là cơ quan thóat khổ với một
cường quyền áp bức, thì tâm thần biết định nơi đâu, nên phải sớm đen chiều
trắng. Ấy là thời thế định cho nên dân Nam phải nịnh, phải dối, phải hèn phải
mạt.
Hỏi
muốn thức giấc thần mộng của những hạng tù lao như vậy, chúng ta là người biết
để dạ thương đời, phải dùng phương nào mới phải lẽ? (xin đọc lại hết).
Dùng
phương đạo đức, chớ đừng dùng phương cường bạo mà luận đàm đa nghe.
Anh
Năm Thế bạch: - Dùng phương đạo đức.
Đạo đức ấy là phương chi?
Anh Năm Thế nói : - thiện niệm,
thiện tu, thiện giáo.
Hỏi : - rồi họ
đổ hờn ra nói rằng : không làm lành trong cơn khổ não này đặng, thì mới tính
sao?
Sư phụ nói : -
thôi để qua nói thế cho nó.
Cười … thưa sư phụ con không dám.
Giáo Hữu Cương bạch: - phải hạ
mình độ họ.
Hạ mình mà họ cũng không kể mới tính sao?
Ba Châu bạch: -
thưa Anh Ba, gặp ma thì trừ ma, gặp quỉ thì trừ quỉ.
- Trừ thì sanh
ra óan. Cười … Đây em xin nói rõ là lấy giọt lệ đau thương mà gội đầu cho một
sắc dân bạc phước, cầm cơ trắng của Mạnh Kha đặng giải hòa phòng duy trì cơ
nghiệp nhà Châu nguy biến. Ôi! Ngày nào những kẻ cô thế mà thấy bóng Đạo bênh
vực che chở; ngày nào những kẻ đói cơm khát nước, rách rưới lõa lồ mà tay Đạo
dưởng nuôi mặc ấm; ngày nào những kẻ thảm lệ tuôn sa, tâm thần khổ não mà thấy
ơn Đạo lau thảm rửa sầu, trọn tình an ủi; ngày nào những kẻ thất thế yếu hèn mà
quyền Đạo làm cho vinh huê cao trọng thì ngày ấy mới ra thiệt Đạo. Do nơi mấy
anh mà có, hiểu chưa?
Cười.
Còn mấy chị bạn
của mấy ông học trò kỳ nhứt thì cứ lo miết ba cái nồi, ba cái giỏ, ba bụi
chuối, ba cái thúng rau, hỏi chừng nào mới nên đặng? Em ngó thấy thầy rầu cho
mấy chị hơn hết.
Mẹ thằng Xạnh![1] Này mụ, tôi
đã lo cho Má yên rồi. Còn mụ thì ráng mà tu, chớ không phải sống ở đây hòai cho
tới tận thế đa nghe không. Dặn thằng Xạnh, nó cứ đường mòn của tôi đi mà đi
theo, đừng dại, không thấy cha nó, nó chịu. Mấy đứa nhỏ đều đặng hết, tôi mừng
lắm. Mụ cũng vậy, tôi bảo lãnh căn tu cho.
Mấy em gái lo
đạo, thầy đã toan tính lập nên cho mấy em rồi. Lớn cũng vậy mà nhỏ cũng vậy,
ráng thương yêu hòa thuận cùng nhau cho Sư phụ bớt khổ tâm nhọc trí.
Em sẽ tái giáng
tháng 10 đặng nói nhiều điều khác nữa.
Tháng 8 này, em
sẽ giúp Sư phụ chọn lựa bậc Hành Thiện.
Xin kiếu. Thăng
./.
&
[1] Là vợ của Ngài Phạm Văn Màng. Ông Phạm văn Xạnh là
con, sau được thăng ĐẠO NHƠN.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét