ĐỨC GIÁC MINH TÔN THÁNH (HỒNG PHƯỚC - HOÀNG NGỌC TẠO)


ĐỨC GIÁC MINH TÔN THÁNH
(HỒNG PHƯỚC - HOÀNG NGỌC TẠO)
P
29.1 ĐỨC THANH Y ĐỒNG TỬ tiếp dẩn chơn hồn lai đàn.
29.2 ĐỨC ĐÔ THỐNG QUẢN ĐỊA THẦN giáng cơ
lần đầu tiên.
29.3 ĐỨC ĐÔ THỐNG QUẢN ĐỊA THẦN được thăng phong ĐỨC GIÁC MINH TÔN THÁNH.
29.4 ĐỨC GIÁC MINH TÔN THÁNH giáng cơ
NGỌC MINH ĐÀI (SÀIGÒN)
P
29.1 ĐỨC THANH Y ĐỒNG TỬ tiếp dẩn chơn hồn.
CƠ QUAN PHỔ THÔNG GIÁO LÝ ĐẠI ĐẠO[1]
Ngày 14 Tháng 5 Đinh Mùi (21-06-1967)
THANH Y ĐỒNG TỬ – Tiểu Thánh chào chư Thiên Mạng, chào chư đạo tâm nam nữ.
Vâng lịnh THIÊN TÔN từ cung Thái Ất, Tiểu Thánh đưa hồn Minh Tra Hồng Phước nhập đàn để hội ngộ cùng đệ huynh trong đôi khắc. Tiểu Thánh chào chung, xin xuất ngoại hộ điển cho chơn hồn và có lời nhắn rằng : khi chơn linh nhập đàn, chư liệt vị bình thân hoặc an tọa, chớ đừng quì mà chơn linh không dám lâu được, xin kiếu.

TIẾP ĐIỂN :
29.2 ĐỨC ĐÔ THỐNG QUẢN ĐỊA THẦN giáng cơ
lần đầu tiên.
MINH TRA HỒNG PHƯỚC HOÀNG NGỌC TẠO, Tệ Đệ chào nhị vị Đạo Trưởng Bảo Pháp và Hiệp Lý, xin chào chung quí vị đạo ĐỨC các nơi từ trong đến ngoài hiện diện nơi đây. Tôi mừng chung toàn thể đạo huynh, đạo tỷ, đạo đệ, đạo muội trong Cơ Quan.
Được nhờ THANH Y ĐỒNG TỬ dẫn hồn từ cung Thái Ất đến nhập đàn, trước là Tệ Đệ báo tin mừng cho quí vị Đạo Trưởng cùng huynh tỷ đệ muội cũng như thê tử được mừng rằng Tệ Đệ khỏi phải chuyển kiếp luân hồi lại thế gian, nhưng còn trong vòng chờ đợi chưa biết sẽ được sắc phong hay không, nhưng đã được nghe chư vị Tiền Bối Đại Đạo cho biết sẽ được sắc phong vào cấp Thần, nhưng còn phải chờ ngày mãn phục của thê tử tại trần gian.
Hôm nay, Tệ Đệ về đây đâu dám vì việc gia tư hay vì tình bằng hữu, mà vì bổn phận cần phải lập thêm công, bồi thêm đức để theo kịp với quí bạn đã dày công hành đạo tu thân.
Tệ Đệ hôm nay muốn gióng một hồi chung cảnh tỉnh cho quí huynh tỷ đệ muội trong Cơ Quan, giữa lúc thọ lãnh sứ mạng nặng nề cho Cơ Quan Đại Đạo. Còn riêng Tệ Đệ, sự sống ở thác về, đó là lẽ thường của thế nhân trong luật tuần hoàn của Tạo Hóa.
Nói ra nghĩ lại mà rất thẹn thùng với huynh tỷ đệ muội. Số là suốt buổi sanh tiền của Tệ Đệ, từ lúc thiếu thời đến khi niên trưởng đã gây tạo biết bao nhiêu oan trái nghiệp duyên trong biển mê danh lợi tình tiền.
May được nhờ thê tử sớm giác ngộ tu thân, dắt dìu cho Tệ Đệ đến ngày được điểm Đạo, nên nay mới được về đây đàm đạo yên lành như thế này. Kế nữa, tuy lúc sanh thời chưa biết tu niệm, cũng chưa có công quả là bao, nhờ có tánh cang trường ngay thẳng, trọng nghĩa khinh tài, ăn ngay nói thẳng, nên được Ơn Trên hộ trì, đến khi vào Cơ Quan đạo cũng đem hết lòng hết dạ và sở năng sở hữu của mình, nên đã được ĐỨC LÝ GIÁO TÔNG cho làm Minh Tra Cơ Quan. Nhớ lại những lỗi lầm và sơ thất khi còn sanh tiền mà bắt giựt mình và buồn cười . . . . . .
Khi hành sự, có khi Tệ Đệ vì mặc cảm chỗ nhạc gia và nghĩa tế mà quên bổn phận hệ thống trong Cơ quan. Có nhiều lần bực tức Tệ Đệ chạy qua Văn Phòng nói lén Minh Lý, cười . . . . .Thiệt chớ dám nói thì cũng dám chịu chớ sợ gì ai . . . .
Nhưng ở đời, con người ta phần nhiều có can đảm nhìn nhận cái lỗi của mình trong quá khứ chớ ít ai dám nhận lỗi trong thực tại, có phải vậy không huynh Thiện Bảo, cười . . . Cái gạt tàn thuốc lúc nọ huynh còn giữ chớ, cười . . . . . Nói đùa cho vui để gợi lại những kỷ niệm vui buồn còn nóng hổi, chớ đồ vật ấy có can hệ gì với đạo lý đâu, hén hông huynh.
Tôi nghĩ lại mà tức mình, tại làm sao trong đời mình đã sớm gần đạo đức, gần bạn thiện lương đủ giai tầng trong xã hội, mà sao lúc bấy giờ không biết cái hay cái quí trong đường đạo lý để sớm được đắc vị cao trong hàng Thánh Tiên. Nhưng nghĩ lại cũng không lấy gì làm lạ, vì mình còn mang xác phàm còn chịu ảnh hưởng các thể chất trọng trược, nên đã bị chi phối cùng đam mê vật chất trong biển trần của mắt tai mũi lưỡi thân ý, cùng sự buồn vui giận ghét sợ sệt cùng thương yêu của thập tam ma, cộng vào đó có con ma tự ái rất cao nên đã ngăn đường cản lối vào nẻo đạo lý cao siêu.
Tôi nghĩ lại đã phí không biết bao nhiêu ngày giờ trong buổi sinh thời, rốt cuộc rồi những việc làm ấy đã không bổ dưỡng vào đâu, trái lại đã làm hao tổn từ tinh thần thể chất đến tình cảm đó đây.
Huynh tỷ đệ muội nghĩ lại mà coi : ở đời làm sao vừa lòng Thiên hạ. Hễ mình ít nói họ chê là khờ dại ngu si, nói nhiều thì mang tiếng câu mâu bép xép. Lúc nghèo túng thì bị tiếng khinh khi, đến khi khá giả kẻ ganh người tị. Mình cần kiệm chắt lót bị chê rít sóng cao su, đến lúc xài to bị chê xa hoa phóng túng. Được nhiều bạn tốt bị xuyên tạc là ông Thánh Hiền non, bạn với những kẻ búa đao họ cho là du côn cả lũ. Chơi với công chức quan trường bị phê phán là hãnh diện kiêu căng, quả (quỉ) nương bà cố, bạn với nghèo khổ tay lắm chân bùn cũng bị chúng kêu ngạo là lũ gối rơm. Lúc khá, bao biện bạn tác tửu hậu trà dư đông người tới dự, khi nghèo chẳng có mấy đứa thăm lom, thiệt là trò đời giả dối.
Sau này tôi được gần cửa Đạo, thấy đa số anh em trong tình bạn đạo có tinh thần bình đẳng mà tôi mến. Mến vì, dầu anh chị nào ở ngoài đời là quan trường hay thầy chú hoặc các bạn tay lấm chân bùn, giữa hai giai cấp đó đã quá chênh lệch, khi vào đạo xem nhau là tình bạn đạo chẳng biết giai cấp là chi. Nói vậy không phải là toàn thể, vì cũng có một số anh chị đó đây “bình phong tuy khá, cốt cách du tồn”. Do đó đã gây ra những điều khảo đảo rồi xa lần nhau.
Đến giờ, khi đã thoát xác, tôi được thấy một điều quí giá rất rõ rệt, đó là lời Thánh Ngôn, Thánh Giáo hằng nói : Thượng Đế là ta, Phật Tiên Thánh Thần là ta, mà súc sanh ngạ quỉ cũng là ta.
Lời nói thiệt là chí lý. Phải chi lúc sinh thời, tôi sớm nhận ra bề sâu cũng như bề rộng của lời nói đó, thì quí biết bao. Huynh tỷ đệ muội nghĩ lại xem có phải chăng? Trong mỗi con người của chúng ta có thể chia ra làm hai thái cực ngược chiều : một là lòng nhân ái, hai lòng tự ái.
Nếu khi sức mạnh của lòng nhân ái được thắng, con người đó sẽ trở nên Hiền Thánh Tiên Phật dễ dàng tùy theo quả công, ngược lại, nếu khi sức mạnh của lòng tự ái thắng, thì cũng con người đó sẽ trở nên tầm thường và rất tầm thường, đến khi hạ tiện, cho đến lúc bị đời liệt vào hàng cặn bã của xã hội loài người.
Thử phân tách coi tại sao cũng một con người mà khi vầy khi khắc (khác). Hỏi họ có thương họ không? Có chớ. Nhưng lúc thương mình trong tinh thần thanh cao, vị tha, vong kỷ, bác ái đại độ, khoan dung, đó là về mặt tinh thần, dầu phía vật chất họ bị nghèo nàn khổ sở, cũng vẫn được thế nhân mến yêu ca tụng và thán phục. Ngược lại khi họ có những tư tưởng tự ái, hẹp hòi, ích kỷ, tự tôn, tự đại, ngạo mạn(g), kiêu căng, xấu xa, bỏn xẻn, bị đời khinh rẻ, hỏi vậy có phải họ ghét họ không? Cũng không phải. Phía nào là cũng tự họ thương họ hết. Nhưng cái thương trong công bằng, trong đạo lý, trong thanh cao và cái thương nghịch nghĩa mà thôi.
Tôi cũng không ngượng miệng mà nói ra đây những điều gì chính tôi đã làm và mắc phải khi còn mang nhục thể. Lúc chưa vào hành sự tại Cơ Quan, có những lúc xem kinh sách đạo lý Thánh Giáo Thánh Ngôn, lời vàng tiếng ngọc của các hàng Hiền Thánh Tiên Phật rồi bỗng thấy lòng mình phát hiện ra một tình thương bao la bát ngát, xem vạn vật với mình có một. Rồi một lúc khác, những buổi giao thiệp cùng bạn tác trong nghề thương mãi (mài), hết áp phe này đến áp phe khác, đem tất cả trí não và mưu lược làm cho ra tiền nhưng trong phương pháp hoạt động đó, đã đụng chạm đến quyền lợi của các đồng nghiệp khác, nhưng cũng vẫn cứ làm và làm khéo thêm hơn miễn có nhiều tiền là được. Rồi một khi khác, sau buổi tửu hậu trà dư, vòng tay đi tìm thú vui nơi các ngõ hẻm . . . . . .rồi một dịp khác . . . . . ..
Đến bây giờ, tôi tự hỏi tại sao lúc đó cũng chính con người của tôi mà trong ba giai đoạn, ba hoàn cảnh, lại có cả ba tâm hồn, ba trạng thái khác nhau. Từ thanh cao đến tầm thường, rồi tới thấp hèn.
May nhờ những bạn đã về trước nơi Tiên Thiên Hư Vô, đã hoán thông đạo lý, giải thích cho tôi biết rõ. Đến giờ này, tôi mới hiểu rằng trong mỗi con người của chúng ta, khi Thượng Đế đã ban cho một thân xác làm người, trong thân xác đó, ngoài linh hồn là chủ nhơn ông, lại có nhiều thể khác phụ thuộc để làm tay sai cho chủ nhơn ông. Nếu chủ nhơn ông không chọn đường lối đúng đắn sáng suốt để hoạch định lập trường, ắt bị những thể phụ thuộc đó lộng hành làm điều tà vạy, rồi sa đọa liên lụy đến chủ nhơn ông. Ngược lại, nếu chủ nhơn ông toàn quyền nắm vận mạng và chuyển những thể ấy từ xấu ra tốt, từ thấp hèn trở nên thanh cao, ở mức trung bình là người hiền nhân quân tử, nếu được ở mức cao độ là Thần Thánh Tiên Phật.
Vắng nhau trong một thời gian ở thế trần, nhưng ở miền Tiên cảnh chẳng có mấy ngày. Một buổi tái ngộ, tôi cũng muốn để lại một vài vần thơ lưu niệm.
Thơ rằng :
Cất bút đề chơi mấy vận THI,
Gợi người trần tục nhắn tương tri;
Tu hành thì phải tu cho THIệt,
Thành Phật Thánh Tiên có dễ gì.
Thơ rằng :
Dễ gì chứng quả cõi Tiên Thiên,
Nếu chẳng tu theo hạnh Thánh Hiền;
Năm trược buộc ràng thân nghiệp chướng,
Bốn tường giam hãm kiếp oan khiên.
Thất tình dối gạt tâm ngơ ngác,
Lục dục phỉnh lừa tánh đảo điên;
Bớ chủ nhơn ông rình bắt nó,
Trui rèn ý mã với tâm viên.
Lại cũng thâu rằng :
Tâm viên ý mã được thâu rồi,
Thanh tịnh để lòng được nghỉ ngơi.
Cha chả bị kẹt rồi, huynh Thiện Bảo ôi! Tiếp (……) với . . . . .Cười . . . . . .mình là người anh hùng, thôi thì phải rán, nếu không bị chúng bạn chê, phải hôn huynh Thiện Bảo. Xin tiếp :
Rồi kiếm phi long nơi sáu nhánh,
Kế tìm ngọa hổ tại năm chồi;
Lại qua liên tục khi đi chạy,
Lên xuống luân phiên lúc đứng ngồi.
Cửa đóng then gài xong sáu nẻo,
Khai thông thượng đỉnh lại cung Trời.
Muốn làm ít bài thơ nữa, nhưng hai cặp trạng luận đối đáp khó tìm quá, nếu lỡ bị kẹt chúng khi, thôi đành nói văn thường cho dễ.
Tiện đây có hai Dì và một Dượng, làm ơn cho tôi nhắn gởi lại các con : Đình Giang, Tuyết San, Tuyết Vân, Tuyết Anh, Tuyết Nguyệt. Nhờ tấm lòng chơn thật tưởng Trời tin Phật, cầu nguyện báo hiếu của các con, nên tôi đã được nhờ rất nhiều, nên về đây báo tin cho các con cùng hiền nương Diệu Long mừng rằng tôi khỏi bị luân hồi chuyển kiếp. Còn phần ngôi thứ trong hàng nguyên căn phải chờ đợi. Vậy hiền nương rán tu bồi công quả thêm nữa. Con nó đã lớn khôn rồi, đâu còn khờ dại mà phải bo bo từ món cơm trả cá.
Hai con Đình Giang và Tuyết San : nếu hai con biết thương cha mẹ và thương thân mình thì hãy cố gắng trường chay để cho thể chất thay đổi lần lần hầu chịu đựng với Thiên tai trong mai hậu. Nhược bằng chưa thể được thì đừng để mẹ con phải mang tội sát sanh vì hai con nghe.
Tôi nghĩ lại mà tủi thẹn, vì khi sanh thời, tự cho mình là anh hùng dọc ngang bốn biển, xuôi ngược đó đây. Nhưng nay thấy lại thì những danh từ anh hùng đó là anh hùng bở, anh hùng gàn, anh hùng trụy lạc trong giới ăn chơi. Đến khi thoát xác cũng phải nhờ đến âm chất của thê nhi mới được vào hàng Thần, nhưng mà hạng Thần thứ THIệt nghe huynh THIện Bảo, chánh hiệu mà huynh.
Đạo Tỷ Ngọc Hạnh, khi nảy ĐỨC AN HÒA THÁNH NỮ vì hết giờ nên có nhắn lại tôi chuyển lời đạo tỷ như sau:
THI :
Ngọc Hạnh có tâm với đạo đời,
Xây chùa dựng tịnh đã nhiều nơi;
Ngày nay mệt sức tua an phận,
Tùy hữu tùy duyên với thế thời.
Đường đi đến chơn lý tuyệt đối rất nhiều nẻo. Nẻo nào gần và thích hợp với sở năng sở hữu của mình thì cứ làm, rồi cũng sẽ gặp nhau tại mục phiêu cuối tận. Đó đạo tỷ ghi nhớ, để sau này hỏi tôi thì tôi quên mất.
Kể ra cũng khuya rồi, mấy chú công lộ không thương gì quí vị đâu và cũng hết giờ, tôi xin chào nhị vị Đạo Trưởng, toàn thể huynh tỷ đệ muội Cơ Quan, xin chào quí liệt vị xa gần đã thương tình đồng đạo, chịu khó ngồi nghe Tệ Đệ bàn ngang tán dọc hồi giờ. Cầu nguyện Thầy Mẹ ban ân lành quí liệt vị được bền tâm vững chí trên đường tu học, để bảo toàn an ninh hạnh phúc gia đình cũng như làm gương tốt cho người đời cùng noi theo.
Tôi xin tạm biệt, còn hẹn ngày tái ngộ. Xin quí liệt vị nhận nơi đây tất cả cảm tình và biết ơn của tôi và hơn nữa, cũng xin thứ lỗi cho những lúc vui tánh có hơi lốc chốc, cà rỡn vậy mà. Xin kiếu. THĂNG
P
29.3 ĐỨC ĐÔ THỐNG QUẢN ĐỊA THẦN được
thăng phong ĐỨC GIÁC MINH TÔN THÁNH.
CƠ QUAN PHỔ THÔNG GIÁO LÝ ĐẠI ĐẠO[2]
Ngày 25 Tháng 3 Kỷ Mùi (22-03-1979)
THI :
GIÁC MINH nhờ được học huyền cơ,
TÔN THÁNH do tâm luyện đúng giờ;
NGUYÊN lý tìm ra trong lẽ một,
MINH TRA HỒNG PHƯỚC phục nguyên sơ.
Chào mừng chư Thiên Ân, huynh tỷ đệ muội. May được Tôn Sư dạy dỗ và sự dắt dìu của đàn anh Tiền Bối nên Hồng Phước được Thiên Ân vào hàng Thánh Vị.
Do đó Bản Thánh được báo tin cho chư huynh tỷ đệ muội được mừng. Hễ có tu có đắc, có hành có thành. Thành nơi đây không phải là xưng tôn cùng Thiên hạ hay chấp chưởng cao ngôi mà thành là khoát được bức vô minh nữa để sáng suốt các cõi mà tế thế độ nhơn. Nên chư huynh tỷ đệ muội mừng cho Bản Thánh là mừng ở chỗ đó.
Đàn nay Đức Giáo Tông sẽ giáng lâm kiểm điểm phúc trình hành đạo năm qua và xem xét chương trình trong niên trình mới. Vậy chư huynh tỷ đệ muội thành tâm tiếp lịnh và Bản Thánh cũng không quên nhắc lại hiền đệ Tổng Thơ Ký Đạt Minh kiểm điểm lại hồ sơ phúc trình kẻo có điều sơ sót. Hẹn dịp khác sẽ tâm tình Đạo sự nhiều hơn. Xin chào chung xuất ngoại đàn, lui.
o
29.4 ĐỨC GIÁC MINH TÔN THÁNH giáng cơ
NGỌC MINH ĐÀI (SÀIGÒN)
Tuất thời Mùng 1 Tháng 4 Kỷ Dậu (16/5/1969 )
                        THI :
Đời cùng thế loạn rán lo tu,
Sanh đặng làm người dễ lắm ru;
Dải đãi không lo tìm đạo lý,
Ngày cùng thức tỉnh hận ngàn thu.
            ĐÔ THỐNG QUẢN ĐỊA THẦN, Bản Thần chào chư Thiên mạng, chào chư hướng đạo, chư hiền huynh đệ tỷ muội. Riêng chào các em Thanh Thiếu Niên Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý. Bản Thần xin mời toàn thể chư vị an tọa.
            Đã hèn lâu, vì bận đạo sự trong việc tu học, cũng như Bộ Phận Hiệp Thiên Đài Cơ Quan quá bận rộn để Thiêng Liêng giáo đạo, các chơn linh tấu trình xin giáng cơ mà không được.
            Đàn hôm nay, Chí Tôn đặc ân cho một số chơn linh về cơ để thăm viếng đồng đạo cũng như thân nhân và đó cũng là một trong những khía cạnh lập công bồi đức.
            Hiền nương Diệu Long! Bản Thần chào khi nãy là chào chung, có hiền nương, hiền tế, ái nữ cũng như thằng Giang. Tuy thể xác khi sinh tiền là có ngôi thứ tôn ti trật tự ở gia đình, hiện giờ phần chơn linh mỗi người đều có chơn mạng. Thí dụ kêu con như năm xưa là gọi bằng thằng Giang, nhưng về phần Thiêng Liêng không được phép gọi như vậy. Hiền nương thông cảm chớ. Vậy mời hiền nương, hiền tế cũng như các con ngồi để có chút thì giờ đàm đạo chung.
            Nầy chư liệt vị! Nếu mỗi người khi còn ở thế gian mà được trọn tin lời chánh lý của Thiêng Liêng, hành cho đúng và hiểu sự tội phước như cái hiểu của Bản Thần hiện giờ chắc chắn rằng mỗi người sẽ phế đời hành đạo và thành chánh quả trong một kiếp mà thôi. Đó là lòng ước muốn riêng tư của Bản Thần. Thật ra mỗi người đều nặng nghiệp tiền khiên, chính đó là bức màn vô minh che án nguơn thần, làm con người hoài nghi dãi đãi, do dự có khi bán đồ nhi phế trên đường công quả. Đó là cái trở ngại, mà đó cũng là cái mối xoay trôn ốc của bánh xe luân hồi. Chư liệt vị kiểm điểm lại xem. Kiếp người là cấp bực gần Thần Thánh Tiên Phật hơn hết, có tâm linh, dễ giao cảm với các Đấng Thiêng Liêng, nhờ đó tu dễ đắc đạo. Mà kiếp người cũng dễ bị đọa, vì đã ở trong sự tiến bộ của khoa học văn minh vật chất. Mọi lạc thú, mọi tiện nghi dễ cám dỗ, dễ lôi cuốn con người vào vòng trần cấu. Nếu chịu khó đem so sánh giữa xã hội người tu với xã hội người nặng nề về thế tục thì thấy sự cách biệt dễ lưu ý và dễ nhận định. Sự thụ hưởng lạc thú xa hoa ở phần vật chất đến một mức nào đó rồi cũng sẽ chán chường trơ trẽn và ngao ngán. Từ đó trở lại con đường tội lỗi. Càng có quyền uy thế lực, càng có bạc tiền châu báu lại càng dễ gây ra tội lỗi hận thù.
            Còn trong lãnh vực của người tu, khi đã nhận định lãnh hội được phần triết lý đạo học cao siêu, bỗng dưng cảm thấy tinh thần lạc thú vô biên. Càng nghiền ngẫm, càng tìm tòi, trí tuệ tâm linh càng hoát khai nhẹ nhàng phấn khởi.
            Mỗi một khi làm được việc thiện giúp ích cho đời, lòng mình cảm thấy vui sướng nhẹ nhàng , vững vàng trọn niềm tin và linh cảm cho biết rằng Thượng Đế đã thấy việc mình làm, và người cũng hài lòng và cho chư Thần hộ trì mình mọi mặt.
            Đó, có so sánh sẽ thấy ngay. Lãnh vực đạo lý, người tín hữu làm cho đúng cái Thiên chức của mình sẽ tạo được tình thương vô tận, không mải mai hận thù. Nhờ đó con người được phát huệ nhận chân thiện mỹ đi trên đường đạo, khi sinh thời được sống trong cảnh an bình vui tươi, lúc mãn thế lâm chung, tinh thần được nhẹ nhàng siêu thoát về nhập cảnh an lạc tương xứng với phần giác ngộ và công đức của mình.
            Bản Thần để lời mừng sự tiến triển của Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý. Có con mắt Thiêng Liêng và nhìn vào đại cuộc của khách bàng quan mới thấy giá trị của nó. Còn người thừa hành trong cuộc, lúc nào cũng thấy khó khăn nặng nhọc, vất vả âu lo và ái ngại. Chính những tâm tư đó là sự thành công trong sứ mạng. Nếu tâm tri vẫn bình thản trước mọi vấn đề thì việc đâu vẫn còn nằm đấy như trên bốn mươi năm qua. Đó là chưa nói đến phần thoái bộ.
            Các em Thanh Thiếu Niên! Tuổi các em còn nhỏ, tương lai các em còn dài, sự nghiệp các em còn tràn đầy hi vọng. Các em là mầm non quí giá của thế hệ. Tệ Huynh muốn nói mầm non quí giá của thế hệ là muốn nói các em là những thành phần trong sạch biết thương tổ quốc dân tộc, biết gầy dựng gia đình lành mạnh, biết gầy dựng xã hội nhân nghĩa ở tương lai cho đất nước cho giống nòi. Hiện giờ, trước con đường mù mịt, biết bao tuổi thanh niên lứa các em, đã hoảng hốt bi hoan chán nản, rồi vội vàng lăn xả vào thú truy hoan đọa lạc, được hưởng ngày nào hay ngày ấy, vì không biết sự sống thác ở ngày mai kia mà. Đó là điều mà Tệ Huynh muốn nói trong thực tế. Các em hãy vui tươi lên, đặt trọn niềm tin ở ngày mai xán lạn, miễn là các em giữ được tư tưởng đạo đức, hành động trong sạch và ý hướng xây dựng một xã hội lương thiện. Thượng Đế sẽ hộ trì những phần tử nào được đáng sống để phục vụ cho Ngài trong Đức háo sanh và bảo tồn, chỉ sợ cho mình không đáng sống để cho Ngài phù trợ.
            Thằng Giang con! Giờ nầy cũng có mặt con đó à? Cười .. Ta mừng cho con đó. Lẽ ra con cũng đã thấy sự phù trợ của Thiêng Liêng mấy ngoai rồi thì phải. Giữ được niềm tin và lòng gắn bó với đạo là quí đó con.
            Chị Hồng Huệ! Chà độ rầy Nữ Chung Hòa của các chị lên hương lắm thì phải. Cười .. Không lên hương sao được. Mới chưa đầy hai năm mà tình cảm cũng như tiếng tăm từ Thừa Thiên cho đến Mũi Cà Mau đều biết. Cười … Chị Ngọc Kiều cũng lên mặt một lúc. Hôm vừa rồi tại Tam Quan, danh dự chung cho Nữ Chung Hòa, cho Đạo. Chị đã cố gắng diễn xuất đúng vai trò của mình. Hôm đó tôi cũng hơi khớp giùm cho chị, nhưng thấy chị thao thao bất tuyệt ngon lành một nước, Cười …… Thôi mời các chị ngồi. Đức Mẹ hài lòng trong việc làm của các chị rồi đó. Hãy vui lên để còn gánh vác nặng nhọc khoảng đường còn trước mắt.
            Kìa có chơn linh cảm thông gia Tệ Huynh vừa đến. Hiền tế Minh Lý con lưu ý. Thôi Bản Thần gởi lời thăm viếng chung tất cả gia quyến xa gần, quí hiền huynh tỷ đệ muội được hồng phúc của Thầy Mẹ rưới chan, xin chào chung, thăng./.
o



[1] Theo bản ronéo 1967
[2] Theo bản ronéo 1979

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright by THÁNH SẮC CHỨNG ĐẠO CAO ĐÀI © 2012