ĐỨC BẢO PHÁP CHƠN QUÂN NGUYỄN TRUNG HẬU.


ĐỨC BẢO PHÁP CHƠN QUÂN
NGUYỄN TRUNG HẬU
.

&

2.1.ĐỨC NGUYỄN BẢO PHÁP giáng cơ VĨNH NGUYÊN TỰ (CẦN GIUỘC, LONG AN)
2.2 ĐỨC NGUYỄN BẢO PHÁP giáng cơ NAM THÀNH THÁNH THẤT (SÀIGÒN)
P

2.1. ĐỨC NGUYỄN BẢO PHÁP giáng cơ VĨNH NGUYÊN TỰ, (CẦN GIUỘC, LONG AN)




Ngọ thời, 01.Giêng.Bính Ngũ (21-1-1966)


NGUYỄN TRUNG HẬU chào chư Thiên Mạng, chư hướng đạo Cao Đài. Tệ Đệ chào anh Giáo Sư Quế. Mời anh và toàn thể ngồi.

THI :

Một kiếp phù sanh chẳng bấy lâu

Loay quay tóc bạc phủ lên đầu;

Việc đời mê mể chưa thu xếp,

Cái chết kề bên nghĩ phát rầu.

             Thấm thoát mà đã cách biệt mấy năm rồi. Ngày nay được dịp cùng hội hiệp với đàn anh Tiền Bối Khai Đạo cùng các bạn hữu đệ muội nơi này, lòng Tệ Huynh không sao ngăn được sự vui mừng đà ấp ủ.

            Đạo Thầy tuy chưa được quy nguyên về mặt hình thức, nhưng tâm hồn người hằng nuôi vọng ý quy nguyên, còn nghi kỵ lẫn nhau hoặc chỗ lợi quyền, hoặc địa vị, hoặc bạc tiền nhỏ mọn. Nhưng đó không phải là điều trở ngại, miễn hằng lo việc trọng đại là Đạo Trời.

PHÚ :

                                    Một ngày nào khắp cả nơi nơi

Chi phái đạo sẽ hợp nhau cùng chấn chỉnh.

Mười mấy thu dư đã bao lần bàn tính,

Nhưng loay quay trong chỗ chỉ rối với tơ cuồn.

Hành cũng nhiều mà cũng có nói suông,

Nơi có qui củ, nơi lại luông tuồng không tổ chức.

Vì lẽ đó đã gây bao nhiêu phiền phức,

Tiếng lại qua bực tức giận buồn,

Vui thì làm, giận lại xách gói đi luôn,

Không lương hướng nên chẳng tuân kỷ luật.

                                    Hành đạo cũng vui trong cái cực,

Áo cơm nhà ra sức đó đây;

Chẳng mong gì hơn lợi lộc cho bản thân này,

                                    Chỉ mong đạo tương lai rực rỡ,

Gặp nghịch cảnh đành lòng bỏ dở.

                                    Về địa phương lập phái lập chi,

Hỏi bao giờ đạo được thống qui,

                                    Vì cá tính với vì tự ái.

Phải chi tất cả nghĩ vì trọng đại,

                                    Quên cái ta nhớ lại việc chung,

Nhớ năm xưa lịnh khai đạo của Huyền Khung,

Tam Giáo Đạo rồi sẽ cùng chung hiệp lại.

Huống chi nay các chi các phái,

Cũng một Thầy trong Đại Đạo Cao Đài.

Một chơn truyền, một luật lệ chớ không hai,

Phần kinh điển chỉ sửa đổi vài đôi chút.

Vì việc nhỏ mà sanh lục đục,

                                    Để việc to lắm lúc dở dang;

Cả tiếng kêu huynh đệ khắp Tam Giang,

Nên nhớ lại lời trên ban khi mở đạo.

Bớt cá tính mà sanh khảo đảo,

Nặng địa phương rồi tố cáo lẫn nhau;

Để người đời chẳng biết nghĩ sao,

Cho nội bộ Cao Đài trong Chánh Nghĩa.

Lời thiết thạch gởi cùng huynh đệ,

                                    Khắp đó đây nên nhớ lại ghi lòng,

Một địa phương hỏi có đủ sức gánh gồng,

Một chi phái hỏi có lo xong trọng đại.

Một chiếc đũa e có ngày bị bẻ gãy,

Một tao dây cáp con có lúc bị chúng lại bức ngang

            Tốt hơn là đặt kế hoạch trong khắp Tam Giang

                        Thường liên lạc luận bàn hầu tìm lối thoát.

Xuân Bính Ngủ Tệ Huynh xin diễn đạt,

                                    Mối tình thương cho khắp đó đây.

Chúc đệ huynh con cái của Thầy,

Được hạnh phúc đủ đầy toàn gia quyến.

                        Kìa thời thế càng ngày càng biến chuyển,

Cảnh tang thương thao diễn khắp nơi nơi,

Sớm không lo qui nhứt Đạo Trời,

                                    E một lúc rã rời trong tuyệt vọng.

Sự tranh ảnh hưởng đời người trong kiếp sống,

Chẳng cho mình ở được yên đâu;

Hẹn một ngày tái ngộ cùng nhau,

                        Hầu xây dựng một phong trào qui nhứt đạo.

             Tệ Huynh xin chuyển lời Hiền Huynh NGỌC LỊCH NGUYỆT đến chư hiền huynh, hiền đệ trung đàn như sau :

NGÂM :

Sang năm mới cảm ơn huynh đệ,

Đã thân hành dự lễ Khai Xuân;

Vui vui tủi tủi mừng mừng,

Hiển u một thuở trùng phùng nơi đây.

            (Huệ Lương bạch....)

            - Hiền Huynh nên giữ y thể lệ đã định.

            Tiếp lời NGỌC LỊCH NGUYỆT :

            Cảm ơn riêng Bộ Phận Hiệp Thiên Đài đã tuân hành lịnh Thiêng Liêng hành tròn nhiệm vụ. Rồi ngày mai đây cũng như những ngày sắp đến, có các vị tiền bối cùng theo âm phò mặc trợ hành đạo với các hiền đệ hiền muội.

            Bần Đạo lưu ý ban Điển Ký, về xem lại đoạn trường Thiên của CHÍ TÔN khai Xuân Thiên Lý Đàn, có bài thơ quán thủ tứ tuyệt đọc theo cách thất chuyển, lục trùng, bát liên, mà tìm hiểu tương lai trong Thánh Ý.

            Tệ Đệ NGUYỄN TRUNG HẬU xin chào từ giã hiền huynh HUỆ LƯƠNG, Tệ Huynh xin từ giã chung chư liệt vị, chư hiền hữu, hiền muội, xin kiếu, thăng./.

&




2.2 ĐỨC NGUYỄN BẢO PHÁP giáng cơ


NAM THÀNH THÁNH THẤT, (SÀIGÒN)


15.2 Đinh Mùi (24-3-1967)[1]

THI :

NGŨ YÊN thương kẻ mộng triền miên,

TRUNG thứ vì quên mới đảo huyền;

HẬU chiến lấy chi xây thế thịnh,

Hỏi đem đạo lý hoặc đem tiền.

NGUYỄN TRUNG HẬU[2], Tiên Huynh mừng đoàn hướng đạo, chào chư hiền huynh, hiền tỷ, hiền đệ, hiền muội. Xin mời đàn trung an tọa để Tiên Huynh có lời tâm tình đạo sự trong thời gian xa cách.

THI :

Nhìn xem hiện diện khắp trung đàn,

Cố hữu chạnh lòng nỗi chứa chan;

U hiển mỗi người lo mỗi việc,

Phổ truyền chơn đạo cứu nhơn gian.

Để đánh dấu ngày hội trong buổi lễ hôm nay, Tiên Huynh sẽ nói lại những vui buồn trong đời hành đạo của mình cũng như của anh chị em trên bước đường hiện tại.

Nghĩ lại mà thương cho lòng người tín hữu trong đạo Thầy. Khi còn ngoài đời là một công hoặc tư chức, lãnh lương hằng tháng, dầu muốn dầu không cũng phải cố gắng làm tròn nhiệm vụ cấp trên giao phó. Nếu cưỡng lại thì mất chén cơm gia đình con vợ.

Vì kỷ luật một đơn vị ngoài đời đã nêu rõ rệt, nhiệm vụ và quyền lợi ngang nhau.

Còn trong cửa Đạo, mà lại là Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ, kỳ ba Thượng Đế ân xá cho người đời, hoặc Phật Tiên Thánh Thần, ma quỉ trong tam giới chúng sanh có cơ hội lập công quả kịp buổi thay đổi Đất Trời. Do đó trong Đạo đã có Tân Pháp là kim chỉ nam cho người hành sự, Ngũ Giới Cấm, Bát Chánh Đạo và Tứ Đại Điều Qui cho người tu thân học Đạo. Kể ra cũng có bội phần dễ dãi về kỷ luật đối với người tín đồ.

Khi có lỗi lần thứ nhứt, được khuyên lơn cảm hóa cho đương sự chừa lỗi. Lần thứ nhì tái phạm, bị phê bình, chỉ trích và phạt quì hương. Lần thứ ba nếu lỗi còn tái phạm, nặng lắm giáng cấp hoặc trục xuất ra khỏi cửa đạo là cùng.

Đối với người tín hữu thật tâm muốn tu hành, xem điều luật ấy rất nặng nề về mặt tinh thần, trừ khi vô tình, thật ra không khi nào muốn cố tâm gây tạo lỗi.

Trong lúc đó, cũng có hàng tín hữu quá dễ duôi, đôi khi cũng khinh mạng hoặc bướng bỉnh, xem thường kỷ luật trong cửa Thánh Đường, vì đã tự nghĩ rằng : Đạo là từ bi hỉ xả, luật lệ đã rành mạnh, không đến nổi phải vào trại giáo hóa hoặc khám đường. Do sự dễ dãi đó của kỷ luật Đạo, đã gây ra nhiều cảnh trạng rất buồn cho người hành đạo.

Một chức việc hoặc một tín hữu ở một thánh thất, mặc dầu có sự phân công rành mạch, biên bản ghi chép hẳn hòi, nhưng khi vui thì siêng đến chùa, thực hành công quả, lúc buồn thì lại làm ngơ. Nếu được nhắc nhở năm ba phen, lại chạm lòng tự ái, rồi ở nhà luôn, chẳng ai dám làm gì.

Một người như vậy, nhiều người như vậy. Thử hỏi một Ban Cai Quản chỉ còn trơ trọi một hai ba người, rồi làm việc với ai? Khi đã nóng lòng vì việc đạo, không nỡ buông trôi, vì sợ e trên có lỗi với Thiêng Liêng, dưới lại thất lễ với đạo tâm lân cận khi đến viếng Thánh Đường, vì đạo tâm và thể hiện thúc đẩy, mặc dầu số ít, cũng rán hội họp quyết định thi hành. Than ôi! Khi thi hành lại bị chỉ trích là độc tài độc đoán.

Người làm thì khó, người ngó thì dễ, người chỉ trích lại càng dễ hơn. Đó là tệ trạng ở một địa phương. Còn một địa phương khác lại có tệ trạng khác.

Đã là một hội trưởng hoặc một chủ thánh thất, sự thật trong Đạo Cao Đài không có ai là chủ Thánh Thất cả, tự xem cửa Chùa là của riêng mình, muốn thâu thì thâu, muốn xuất thì xuất, sổ sách không được phân minh. Con mắt đạo hữu rất tinh vi, khi thấy thâu xuất không được phân minh, dại gì đem hành hương cúng chùa thêm nữa cho họ xài. Do đó, thỉnh thoảng đưa đến ngân quỹ Thánh Thất càng ngày càng kiệt quệ, mọi công việc bị đình trệ. Còn về nhân sự, theo sự tre tàn măng mọc, cha mẹ là đạo hữu, khi già phải chết, còn lại đoàn con là đồng nhi lễ sĩ, kế nghiệp đạo của mẹ cha. Ban Cai Quản là linh hồn của Thánh Thất về mặt hành sự. Hễ lớp này liễu đạo, lớp kia kế tiếp. Do đó cần được đào tạo và huấn luyện mầm non để có người gìn giữ và phát triển đạo nghiệp, không lẽ cha mẹ hoặc Ban Cai Quản già yếu, qua đời hết, rồi mượn người ngoài thế gian không hiểu gì hết, vô lãnh đạo Ban Cai Quản. Đương nhiên là đạo hữu mầm non.

Nếu trong lúc ấy, người có thẩm quyền trong ngôi Thánh Đường vì sở thích riêng tư, vì chấp nê, vì cũ kỷ, vì dốt nát, có những tư tưởng đoạn tuyệt mầm non, hỏi vậy sự lãnh đạo địa phương sau này lấy ai kế tiếp?

Một người có thể lột vỏ ngàn năm mà bo bo gìn giữ được chăng? Hễ có sự qui tụ mầm non để giáo dục thì bị chê trách là con nít con nôi, rần rần la ó, mất thanh tịnh chùa chiền, hoặc Ban Cai Quản là nhỏ tuổi, trẻ con mà làm được những gì. Than ôi!

Đó là hai điển hình đã thấy trong cửa Đạo.

Ai là người thương Thầy mến Đạo? Ai muốn xây dựng một thế hệ tương lai, có người kế nghiệp, có đạo hạnh, có nề nếp, có qui luật, có trật tự nên cải tiến tinh thần để kịp đà phát triển. Nếu không được vậy, không sao tránh khỏi luật đào thải.

Người hành đạo phải hơn người quân tử. Nếu không hơn được cũng bằng, chớ không lý nào chịu thua. Vì người quân tử tánh như nước. Nước ai muốn đem đựng vào trong vật chứa với hình thức nào cũng được. Gặp tròn theo tròn, gặp vuông theo vuông, dài vắn cong queo nước tùy tất cả. Nước luôn luôn rửa sạch cho đời, nhưng phải giữ tánh chất riêng biệt của nước, là chặt không đứt, bứt không rời, phơi không khô, chụm không cháy.

Người quân tử khi nghe khen đừng vội mừng, nếu lời khen là nịnh bợ, là ton hót, là bợ đỡ để lợi dụng, thì lời khen ấy là kẻ thù. Khi nghe chê đừng vội buồn, đừng vội nổi tam bành lục tặc. Người chê đúng là thầy ta, người khen đúng là bạn ta, người quân tử lợi dụng mọi hoàn cảnh để tu sửa thân tâm nên bực Thánh Triết hiền nhân, còn người hướng đạo nỡ nào để thua gương ấy ư?


THI :

Vì thương nên mới để lời khuyên,

Thông cảm ưu tư của bạn hiền;

Nên đã kề vai chia sớt gánh,

Vui lên vì đạo chẳng vì riêng.

Tiên Huynh mong rằng các cơ sở Nam Thành Thánh Thất được mở rộng thêm hơn để hữu dụng cho đại cuộc sau này. Xin nhường bút.

o

2.3 NGÀI LÊ THỊ CƠ, THÂN MẪU
ĐỨC NGUYỄN BẢO PHÁP ĐƯỢC THĂNG CẤP


“Ngày 10.01 Kỷ Tỵ (19.02.1929)

Phò loan: Nguyễn Trung Hậu - Trần Duy Nghĩa


Mẹ[3] mừng con.

Mẹ cám ơn con đó. Con đâu rõ đặng ngày nay mẹ nhờ công con mà đặng thăng cấp. Nay mẹ đặng vào Đông Đại Bộ Châu. Ấy cũng nhờ ơn của Chí Tôn rất thường mà cho mẹ vào phẩm ấy. Mẹ chẳng biết lấy chi mà thông công cho hai con và các cháu, nên mới dụng huyền diệu mà mẹ đã cầu xin Chí Tôn ban cho mẹ đặng cho con cùng cháu hay rằng: Đức Chí Tôn đã giữ lời hứa cùng con.

Nay mẹ đến khuyên con khá lo sao cho tròn phận sự, ngày thêm vun đắp nền Đạo đặng báo đáp Ơn Trên đã hết lòng vì cả nhà ta. Nếu con có lòng ấy thì mẹ rất vui lòng đó, con hiểu ... ...

Mẹ rất vui thấy lòng con nên mẹ mới xin phép Chí Tôn đến đây tỏ ít lời cho con hiểu. Vậy con khá an lòng mà lo Đạo, chớ nên vì việc nhỏ mà nao chí nghe.

Tôi chào nhị vị Thánh (nói với Trần Duy Nghĩa và Lưu Văn Lang). Tôi chẳng biết lấy chi cám cảnh cho bằng dùng vài lời nhắc đây, xin nhị vị khá hết lòng lo hiệp tác mà nâng cao địa vị mình càng ngày cho tột phẩm.

Tôi đây chẳng chi xứng phận mà cũng nhờ ơn Chí Tôn thương tưởng thay. Ấy cũng nhờ sức con mới đặng vậy, không thì biết sao mà kể xiết.

Ấy đó, công của nhị vị càng dày thì Chí Tôn càng yêu dấu. Xin khá để hết tâm chí mà hành phận sự. Ấy là lời tôi xin nhị vị khá để ý.

(Hỏi về việc ông thân tôi)

Mẹ không dám nói. Thôi, Mẹ lui.”
p


[1] CQPTGLĐĐ, Thánh Giáo Sưu Tập 1966-1967, Tr.181-190 (1968).
[2] Ngày qui Thiên cuả Đức Bảo Pháp Nguyễn Trung Hậu là 07.9.Tân Sửu (16.11.1961).
[3] Cụ bà Lê Thị Cơ (1854-1926).

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright by THÁNH SẮC CHỨNG ĐẠO CAO ĐÀI © 2012