P
10.1 ĐỨC NGỌC NỮ TRÂN CHÂU giáng cơ
P
Ngọc Am Thánh Truyền,
Huyền Diệu Đàn,
17.05(nhuần) Nhâm Thìn (1952)
17.05(nhuần) Nhâm Thìn (1952)
THI
NGỌC trầm đáy bể ngọc càng
tươi,
NỮ liệt anh thư đức vẹn mười ;
TRÂN trọng phu tình nên tữ tiết,
BÀI
Để
khuyên người nay ta giáng điển,
Tại
“Diệu Đàn” để biện bạch minh ;
Khi xưa ta ở thần kinh,
Đã làm công chúa lúc Đinh Tiên Hoàng.
Bị
sàm tấu nên mang lỗi nặng,
Với
phu quân gáng nặng biên cương ;
Thấy vầy ta rất thảm thương,
Liều mình tử tiết trọn thương cùng chồng.
Hồn
biết khôn trong vòng tự hối,
Xin
Ơn Trên tha lỗi cho cùng ;
Vì chưng nữ liệt anh hùng,
Cho ta lên xuống cửu cung hầu kề.
Nay
nhằm lúc đề huề xuống thế,
Ta
tháp tùng xuống thế độ đời ;
Nên nay giáng để ít lời,
Khuyên trong sanh chúng thờ Trời kỉnh Tiên.
Đời
nhằm lúc chinh nghiêng lắm khổ,
Người
không tu như gỗ lăn tròn ;
Sau đây chịu phận thon von,
Có
ai dẫn dắt non bồng đi lên.
Ta thấy vầy
ta bèn ghé dạy,
Tại “Diệu Đàn”
chép lấy lời ta ;
Để mà tha thiết kêu ca,
Chúng sanh tĩnh thức theo mà Đạo chơn.
Đạo Minh chơn dùng đờn rĩ rã,
Để khuyên đời
chớ khá nhiễm trần ;
Đàn Phật Tiên khá đến gần,
Nghe theo lời dạy dò lần sử kinh.
Phật Tiên
Thánh công trình giáng thế,
Dạy nhiều lời
đáng để vào tâm ;
Được suy nghiệm lúc đêm thâm,
Của Đấng Cao cả Ngọc Am Thánh Truyền.
Đọc cho kỹ để
liền vào dạ,
Hầu được
mong vẹt phá ngút mù ;
Nó đang bao phủ làm lu,
Linh tánh mê mẫn không tu đắc thành.
Tới đây điển dứt lời lành,
Thức tĩnh sanh chúng ta đành về cung. Thăng
&
0 nhận xét:
Đăng nhận xét