
3.
ĐỨC HỒNG ĐỨC CHƠN TIÊN (VÕ HỒNG SA)
&
3.1 NGÀI VÕ HỒNG SA giáng cơ lần đầu tiên.
3.2. ĐỨC THÁI THANH ĐỒNG giáng cơ
CHIẾU MINH ẨN GIÁO
CHIẾU MINH ẨN GIÁO
3.3. ĐỨC HỒNG ĐỨC CHƠN TIÊN giáng cơ
CƠ QUAN PHỔ THÔNG GIÁO LÝ ĐẠI ĐẠO
3.4 ĐỨC HỒNG ĐỨC CHƠN TIÊN giáng cơ
NGUYỆT XUÂN QUANG (SÀIGÒN)
3.5 ĐỨC HỒNG ĐỨC CHƠN TIÊN giáng cơ
3.1 NGÀI VÕ HỒNG SA giáng cơ lần đầu tiên
CHIẾU MINH ẨN GIÁO, 18.3.1952 (Nhâm Thìn);
Số 15e/112-52
Ông cả VÕ HỒNG SA,
Hèn lâu quá mấy năm qua, về số thiên
đình đã định, hễ xác phàm thì sanh ký tử qui, đó là lẽ tự nhiên phải đành xa
cách tình thân quyến thuộc, tôi mừng chung anh em lớn nhỏ, mời ngồi, mợ nó cũng
ngồi.
Tôi về chúc lời cho con cháu được
bền chí với đường thiện lương. BẢY TỊNH để hồi nửa, tôi nói việc nhà ANH TƯ
NHẮN cho nghe, để đình lại sau.
Tôi nói đây là nhớ lại cái xác phàm
cùng anh chị em như lúc sanh tiền phải phân biệt giai cấp, hễ lớn tuổi thì anh,
nhỏ tuổi là em cháu chớ thật ra linh hồn cũng như nhau. Linh hồn không phải là
giai cấp nữa, có kẻ nhỏ tuổi mà chơn linh lớn hơn người cao tuổi. Vậy anh em
cảm phiền để chờ đợi chút. Tôi tỏ ít việc nhà.
Mợ nó à, khi đó nhờ Mẹ NỮ PHƯỚC THẦN cho tôi biết được rằng nơi này,
phải thay đổi như hôm nay. Nên thử coi đó, ở ngòai hai ba cái nhà cao ráo lớn
rộng mà còn cất thêm cái thảo lư này. Vì tôi biết số trần không nán lâu nên rán
sức làm cho kịp. Nếu nói rõ cho các con thì lo buồn nên làm thinh để cho thời
gian trả lời, mợ nó cũng đừng mũi lòng mà chi. Cũng không bao lâu nữa linh hồn
mợ nó gặp tôi tỏ nổi khúc nôi. Đó là lẻ tự nhiên Thiên đình không ai tránh
khỏi, vậy cũng đừng buồn về xác thịt phải ốm đau, vì sách có câu “Vô thống bất
sanh, vô thống bất tử”. Coi còn mang xác thịt lại chịu cực đó.
Vậy bây giờ mợ nó phải lo phần
thiêng liêng hơn hết. Tội nghiệp con CHÍN, tôi nói mũi lòng. Mười, vợ thằng
Hạo, cậu thấy trong nhà có con với chín là quan trọng, cùng noi ý cho cậu sau
này về đạo đức. Cậu rất tủi là cũng vô phần không được bủa tràn cùng các con
lớn bé. Con phải rán chịu cực bề nội dung để cho chồng lo tròn nợ nước là tốt
lắm, cùng với non sông giữa hồi tai biến. Con chịu cực mà cái đức cho cao thì
tốt. Cậu vẫn ghi ơn nơi miền lạc cảnh. Cậu hứa sẽ luôn luôn gần với các con,
nếu có việc chi khó tin hoặc buồn thì thắp hương nguyện ngay cậu, cậu sẽ về cho
biết cùng mở trí.
HẠO à, con dù lo đời, lo việc nước
nhưng cũng phải nhớ lời và noi gương cậu đó. Đời đạo cũng vẹn tòan, khỏi hổ
phận làm người trong kiếp phù sanh; con đừng quen bản tánh như LỤC đó
mà khổ nghe con. Nếu con muốn cậu mách bảo điều chi do cõi lòng con muốn thì
tắm rửa sạch sẽ nguyện vài, Cậu sẽ ứng mộng cho biết.
NHỮ à, con còn thiếu đức, rán lập
tâm thân khá hơn nữa. Dầu ở phạm vi nào cũng phải nhớ, đừng xao lãng không nên
nghe con! Con nên khuyên chồng rán nhớ căn bổn. Tuy không phải giòng đạo đức mà
phải rán kềm tâm tỉnh thức để nhờ buổi sau. Cái buổi này chung khổ, không ai
cứu người thiếu đức đó con. Khá hiểu nhiều… (khóc)…
Còn THUẦN thiệt tệ, cũng không được
vẹn bên nào. Làm sao mà dìu dẩn vợ nó cho đến đường thiên lương thuần mỹ.
Vậy mợ nó cho tôi nhắn cùng vợ chồng
THUẦN những lời mà tôi phú thus. Tội nghiệp thương con còn nhỏ tuổi, óc còn
non, vừa hiểu đời, vừa gặp hồi chiến tranh, thành ra con qua khờ phải xa lánh.
Cháu BA, con về cho nội nói với ba
con khá bình tỉnh để nghiệm xét mà tu tỉnh cho phần linh hồn hoặc may ra còn
hưởng vật chất đặng đôi năm, kẻo khổ lắm nghe con.
Thiệt tệ cho thằng HY, dưới sự huấn
luyện của cha mẹ trong nhà, rồi không còn chút gì gọi là tinh thần lập đức.
Vậy phận cháu phải rán nghe lời căn
dặn đặng sau nhờ tấm thân.
BẢY à, anh Tư nhắn với đứa nào tên
Hương với Huệ đó, không biết làm sao đặng cho hai con thấu lời, rán nhớ lại hồi
đó đừng quá trọng nẻo mới mà vùi lấp đường xưa. Qua năm khổ lắm, ảnh nói ảnh vô
phước, con thì đông mà đứa vầy đứa khác, không giống nhau, kẻ bắc người nam,
không được đòan tụ một khối để noi gương hương lửa phụng sự cho tông đường.
Được có mình BẢY thì khá hơn hết thì phải làm gương cho mấy em nghe. Hiện giờ
anh TƯ cũng thường gặp tôi mà khác nhau là cấp bực, cùng việc ai nấy làm, chẳng
được làm chung. Thôi ít lời cho em hiểu.
Tịnh bạch …
Vẫn ở công việc như cũ mà cháu đã
hỉêu đó. Qua năm Quí Tỵ, anh Tư được sang qua chung cạnh với Tôi. Hiện giờ chưa
được.
Vậy vợ Hạo, vợ Thuần, hai con thấy
việc hay thì nghe lời cậu. Rạng ngày mai đi đại ra vườn, phía dưới sông kiếm
thuốc cho mợ tùy ý. Trước khi đi phải nguyện trong tâm như vầy : nhờ cậu giúp
cho con bảy vị thuốc, thì tùy ý con bứt 7 thứ, họăc lá cây hoặc cỏ đem về sao
khử thổ, sắc 2 chén rưỡi còn nữa chén cho mợ con uống để dưỡng sức khỏe. Nhớ
kiếm cho được nhiều nhiều độ chừng 3 lần uống thì hai con sẽ vui lòng hớn hở
thêm lên.
Dứt lời, phải kíp sang cõi khác. Vậy
mợ nó yên lòng để dìu dẩn đàn con.
Mợ hỏi : kêu Thuần về hay không?
Việc đó để tôi lo.
Tiếp điển vị TIÊN NHƠN. Tôi xin chào
hết. Xuất ngọai. Thăng ./.
&
3.2. ĐỨC THÁI THANH ĐỒNG
giáng cơ
CHIẾU MINH ẨN GIÁO,
CHIẾU MINH ẨN GIÁO,
Ngọ thời, 30.02.Quý Tỵ (13.4.1953)[1]
THI :
VÕ văn tuy chẳng đặng song toàn,
HỒNG phúc nhờ tu cũng rảnh rang;
SA thảy bất công tầm chánh lý,
TIÊN ân ban thưởng được thanh nhàn.
VỊ lai khuyên khá nên lần bước,
THÁI quá thành ra cái vội vàng;
THANH, lão, phu, trung, nam, nữ, bé,
ĐỒNG tâm lo lập Chiếu Minh Đàn.
Chào cả đàn lớn nhỏ em út.
Thưa chị Bảy[2] mạnh giỏi.
Tôi mừng Cô Hai[3],
thiệt là Đức Mẹ chuyển đây, tôi mừng lắm, để cho Cô thay thế cho tôi và mợ nó
đặng lo sửa chùa lại, có chỗ có nơi cho anh em đến cúng lạy Đức Chí tôn. Hiện
giờ tôi làm thơ khá lắm, để tôi viết vào đây cho cô và anh em dễ nhớ vì đọc có
vần. Vậy cả đàn được an toạ.
THI :
Anh em lớn
nhỏ ráng công tầm,
Nhớ lại
kiếp mình có mấy năm;
Lẻo đẻo
rồi già, đau lại chết,
Lây quây
xác mục thịt xương dầm.
Nghèo nàn
cũng phải lìa con, vợ,
Giàu có
thân bằng cách biệt tăm;
Chỉ có đem
theo điều tội phước,
Do mình
gầy tạo mấy mươi năm.
THI :
Năm tháng
ngày giờ hối qua mau,
Ai ai cũng
tính việc sang giàu;
Nào hay
nhà lớn nền trơ trọi,
Ngói gạch
giòng sông xúc đổ ào.
THI:
Đổ ào có
tiếc cũng làm thinh,
Thời loạn
ai ai chẳng khác mình;
Mình tạo
bao năm nay đã hoại,
Nhờ lời
Tiên Phật thiệt là linh.
THI :
Linh tánh
khá tầm cái nẻo tu,
Trước lo
khỏi bị cảnh lao tù;
Sau gìn
phước đức cho con cháu,
Làm phải,
làm lành khỏi tốn xu.
BÀI:
Tôi lúc trước chưa tu cũng vậy,
Cũng giàu có cũng cậy oai quyền.
Anh em lớn nhỏ tá điền,
Xa gần hiểu biết, láng giềng đều
hay.
Đến một lúc sau này tôi nghĩ,
Cuộc giàu sang cũng tỷ phù vân;
Làm ăn thất bại nhiều lần,
Của tiền thấy đó xoay vần rồi tiêu.
Dẫu cho có quá nhiều cũng vậy,
Ngày đêm lo kẻ quấy rình mò;
Một giờ mà bị rũi ro,
Vàng ô bạc lượng của kho không còn.
Lo cho lắm
hao mòn thân thể,
Nên tu hành
phước để cháu con;
Mấy năm công quả lo bòn,
Lập Chùa có
chỗ bà con cúng thường.
Trước là để
vạch đường mở ngõ,
Cho cháu con
thấy đó mà làm;
Của tiền một mãy không ham,
Vợ chồng chí
quyết lo làm quả công.
Lúc suy
thạnh một lòng không đổi,
Biết thời kỳ
lắm nổi khó khăn,
Phật Tiên mách bảo nhiều lần,
Nên tu chẳng
kể tấm thân sang hèn.
Cũng không
muốn tiếng khen người thế,
Dốc lòng lo
phổ tế người hiền,
Nguyện cầu thất tổ cửu huyền;
Tiêu diêu
khoái lạc về miền núi non.
Còn tại thế
còn tu công quả,
Lúc thác rồi thong thả nhẹ nhàng;
Hôm nay trở lịnh nhập đàn,
Để cho con
cháu hiểu toàn mà đi.
HẠO con đứng
nam nhi thời cuộc,
Nhưng gặp
thời xuôi ngược phải chìu.
Lời này con hiểu ít nhiều,
Con thay thế
cậu để dìu anh em.
Trước là để
xét xem công việc,
Cảnh Chiếu
Minh làm riết cho rồi,
Thời kỳ đừng để buông trôi,
Dễ chi mà
được một hồi tịnh êm.
Dầu tiền
thiếu mượn thêm cho đủ,
Có bà con
giúp phụ sau này,
Con ôi, nòng cốt việc này,
Bên trong có
của, bên ngoài có công.
Có cô Hai
gánh gồng công chuyện,
Nhờ ơn cô
liệu biện khuyên lơn;
Anh em lở có phiền hờn,
Giải toả,
đôn đốc hay hơn việc làm.
QUÍ nhờ cháu
lo kham sổ sách,
Việc bạc
tiền minh bạch cháu thông;
Bác khuyên cháu hãy hết lòng,
Sổ thâu,
xuất phát gánh gồng cháu nghe!
Làm việc đạo
đừng e đừng ngại,
Nương níu
nhau mới phải yêu nhau;
Việc đời, việc đạo khác nào,
Cùng chung
xã hội, một màu đệ huynh.
HOÀN, lời
cậu con tin ghi nhớ,
Con trưởng
huynh vì ở phương xa;
Việc làm tỉ mỉ trong nhà,
Có đoàn em bé, con đà hiểu thông.
Còn con lớn gia công giúp sức,
Chọn lựa cây, mẹo mực khắc chừng.
Nhiều tay góp ý đở nâng,
Anh em hoà thuận cậu mừng biết bao.
BẢO, con hiểu từ sau tới trước,
Xem cây nào làm được trong vườn,
Thì con tua khá liệu lường,
Chặt tre bẻ lạt, lo bương để dành.
Nên tĩnh trí đừng sanh nóng nảy,
Rồi anh em cải lẩy phiền nhau;
Tình thân ruột thịt một màu,
Nếu còn lủng củng Cậu đau đớn lòng.
BIỆN, này cháu trong vòng Trị Sự,
Việc ích chung cháu cứ thi hành;
Trước là giúp ích nhơn sanh,
Nguyện cầu cho Chị[4] hồn
linh nhẹ nhàng.
Giấy phép tắc cháu toan lo liệu,
Để gần bên gấp nhiều làm sao;
Mỗi người một việc giúp vào,
Hể là quyết chí việc nào cũng xong.
ĐẾN, con biết hết trong vườn ruộng,
Có bà con ai muốn nhập môn,
Con tua dìu dẩn bảo tồn,
Bảo tồn thì phải khéo khôn xem
người.
Con nên giải những lời đạo đức,
Cho bà con tỉnh thức hồi đầu;
Đó là tôn chỉ đạomầu,
Làm lành lánh dữ không đâu ngoài
vòng.
Đương giữa lúc long đong thời cuộc,
Hoàn cảnh kia bắt buộc phải chìu;
Sẳn vèo con khá dắt dìu,
Cho nhiễm đạo đức mai chiều cũng
quen.
Con làm được cậu khen con giỏi,
Để mà cho chuộc khỏi tiếng đồn;
Con ôi, uy tín bảo tồn,
Cho nên danh Đạo, giữ hồn nghe con.
Lời cậu để sắt son ghi nhớ,
Cả cháu con lớn nhỏ rể dâu;
Ôn hoà sốt sắng làm đầu,
Để treo gương mẫu việc hầu mới xong.
Cậu giao phó cho trong gia quyến,
Hỏi chị Hai, liệu biện chung đồng;
Ngòai trong có chị cốt nòng,
Nhiều công nhiều sức thì không mấy
hồi.
Nhờ con Chín chạy xuôi, chạy ngược,
Nên hôm nay mới được số tiền,
Gia công cực khổ không phiền,
Nó làm công quả tu hiền mấy năm.
Không nản chí lo làm việc Đạo,
Có bà con tâm hảo giúp vùa;
Gởi tiền về để tạo chùa,
Hôm nay sẳn có mà mua, mà làm.
Nếu muốn được tròn kham nhơn nghĩa,
Danh sách kia rút tỉ ra ngoài;
Viết riêng từng tấm biên lai;
Ký tên đóng dấu đáp lời cám ơn.
Huynh trưởng đạo không sờn lao khổ,
VÕ KHÚC TINH đến hộ giúp đời;
Thiệt tôi cám nghĩa biết bao,
Nhờ huynh dẩn dắt cùng nhau chung
đường.
Vì sanh chúng con đường vào đạo,
Việc bên ngoài chưa thạo, chưa
thông;
Ngoại giao nhờ huynh cốt nồng,
Lúc nguy mới hiện tấm lòng hy sinh.
Lời nhắn nhủ trong tình đạo hữu,
Những ngày đàn qui tựu anh em;
Trước là tưởng Đấng Trọn Lành,
Sau là học
hỏi cho rành sự tu.
Tu không
phải như mù như tối,
Cứ đánh liều
lầm lủi mà đi;
Dở hay cũng chẳng biết gì,
Nghe nói phải quấy cũng y cũng ừ.
Tu phải hỏi biết từ chi tiết,
Việc chánh tà phân biệt mà làm;
Đạo người trước phải cho kham,
Đạo dân với nước, đạo làm cha con.
Đạo chồng vợ cho tròn chung thuỷ,
Đạo anh em,
em chị hằng ngày;
Bạn bè chữ tín đừng sai,
Ngoài ra còn
phải tưởng ngay linh hồn.
Lúc mãn số
vùi chôn xác thịt,
Còn linh hồn
hiển hích ngao du;
Do mình hồi sống biết tu,
Nếu hồn tội
lỗi ngàn thu đoạ đày.
Luật thóai hoá đầu thai lục đạo,
Lên xuống hoài khổ não than ơi!
Dễ gì lộn kiếp làm người,
Làm người
phải rán, “dễ duôi” sao đành.
Tôi hồi
trước còn sanh tại thế,
Em cháu coi
cũng thể như ai;
Cũng lo việc sống hằng ngày,
Bền lòng
việc phải được hoài là tu.
Nào đâu phải
ngao du non núi,
Hoặc xuống
hang mới gọi là tu;
Kiệm, cần, công lý, liêm thanh,
Có quyền
không tưởng, có danh không màng.
Do mình biết
sửa trau tâm tánh,
Do mình trau
cái hạnh dễ thương;
Người trên mình bước kính nhường,
Kẻ dưới mình
biết yêu thương dắt dìu.
Chớ đừng
tưởng là nhiều chi phái,
Rồi cứ lo
quấy phải cải canh;
Đạo nào cũng dạy làm lành,
Sợ mình
chẳng được lo hành cho y.
Chớ đừng có
lo chi nhiều đạo,
Rồi chê khen
mà khảo với nhau;
Nếp kia một giống khác nhào,
Làm nhiều
thứ bánh, nhiều màu ngoài da.
Bên trong cũng chánh là nếp gạo,
Đạo Cao Đài, Phật giáo, Di Đà;
Tin
Lành, Cư sĩ, Thích Ca,
Thiền Tông, Tịch Cốc, Gia Tô, Huỳnh
Đình.
Bề ngoài thấy khác kinh khác kệ,
Khác uống ăn, nghi lễ khác xa;
Khăn
đen, khăn trắng áo dà,
Áo xanh, áo đỏ, áo dà, áo nâu.
Kẻ để tóc, để râu không cạo,
Người cứ lo hớt ráo dễ coi,
Đó
là phong tục truyền roi,
Tuỳ theo tôn chỉ người soi dẩn
đường.
Nhưng mình phải hiểu tường cho kỷ,
Xét việc làm chánh lý mà đi;
Giúp
đời bác ái từ bi,
Bề ngoài nào có hại chi việc làm.
Nếu mình biết lo kham bổn phận,
Thì đạo Trời kề cận không xa,
E cho mình tánh độc tà,
Dầu vào đạo
chánh nghĩ mà ích chi.
Lời này dễ
nên ghi, nên nhớ,
Cho anh em còn
ở tại trần,
Đạo Trời do đó mà lần,
Hể người đức
trọng Thánh Thần mến yêu.
Còn tại thế
khỏi điều tội lỗi,
Lúc thác hồn
được đối cõi trên;
Cõi kia mới được vững bền,
Cõi này giả
tạm kêu rên đời đời.
Người khá
giả thảnh thơi ăn mặc,
Kẻ nghèo nàn
thắc ngặt cũng lo;
Dầu nghèo, dầu khá muôn kho,
Đến ngày
nhắm mắt nằm co chẳng còn.
Khác nhau
bởi khi hồn lìa xác,
Phủi hai tay
vàng bạc sạch không;
Bấy giờ nghèo khó tương đồng,
Phước tôi do
bởi tội công mỗi người.
Tôi muốn nói
mà hơi ngần ngại,
Bởi Thiên cơ
khó giải cạn lời;
Trồng khoai thì được ăn khoai,
Trồng dưa
thì được có ngày ăn dưa.
Uống rựơu
nhiều say sưa té ngã,
Làm ác thì
mắc qủa tội tình,
Cũng như cái bóng theo hình;
Nằm, ngồi đi
đứng bóng rình bóng theo.
Muốn ăn trái
phải leo cây đó,
Muốn được
tiền chịu khó ra công;
Muốn yên khỏi chuyện lòng vòng,
Làm lành,
làm nghĩa đừng mong gây thù.
Muốn thành
thì phải rán tu,
Lòng nhân
nào phải tốn xu tốn tiền.
Lời vàng vừa cạn bút nghiên,
Bà con ráng
giữ mối giềng Chiếu Minh.
Cảm ơn dung cả tất tình,
Tôi về cõi thượng phúc trình, xin lui. Thăng ./.
P
3.3 ĐỨC HỒNG ĐỨC CHƠN TIÊN giáng cơ
CƠ QUAN PHỔ THÔNG GIÁO LÝ ĐẠI ĐẠO,
Tuất thời, 15.10 Quí Sửu (9.11.1973)
THI
HỒNG trần nào phải chốn
dung thân,
ĐỨC bạc tài sơ sớm bước
lần;
CHƠN đạo là đèn soi dẫn
lối,
TIÊN phàm chớ lạc lối
nguyên nhân.
HỒNG ĐỨC CHƠN TIÊN, chào chư Thiên ân hướng đạo, chào chư liệt vị nam nữ. Xin đừng
hành đại lễ. Mời an tọa đàm đạo vì cùng trách nhiệm như nhau.
Hôm nay Tệ Huynh thừa lịnh TAM GIÁO
ĐẠO TỔ đến giờ này để giải quyết một vấn đề còn dang dở trong sứ mạng Đại Đạo.
Đàn nay là đàn tam cá nguyệt của chư
Thiên ân, ĐỨC LÝ GIÁO TÔNG sẽ đến, và chư
Thiên ân sẽ được thọ đặc ân trong đàn này. Để khỏi mất thì giờ quí báu, Tệ
Huynh xin có mấy lời :
Này chư huynh tỷ đệ muội ! trần gian
là cõi tạm để các chơn linh tiến hóa. Khi được tiến hóa hoặc thoái hóa
thì cái gì tạm đã trả về cho cõi tạm, nếu còn vương vấn thì lại chịu luân hồi
nghiệp quả nữa.
Thế nên, lời yêu cầu của Tệ Huynh
cũng như chư huynh đệ không nhắm vào thuyết hữu hình hữu hoại tạm bợ ở cõi
trần, mà nhắm vào sứ mạng thiêng liêng bất diệt là Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ.
Tệ Huynh xưa kia được đặt để vào
vùng hẻo lánh thôn lân để dẫn đoàn chiên mộc mạc, Tệ Huynh hiến những gì Thượng
Đế đã ban cho để thực hiện sứ mạng nhỏ nhít của Tệ Huynh đã nhận lãnh.
Từ năm 1930 là đàn học đạo cầu tiên.
Đến năm 1945 bị sụp đổ một lần, nhưng vật chất hoại mà lòng đạo vẫn không hoại.
Đến năm 1953 lại trở thành Thánh Thất Chiếu Minh An Giáo. Từ đó đến ngày nay,
Tệ Huynh cùng bạn đồng hành mãn hạn khăn áo ra về, nhưng sứ mạng vẫn còn dù nhỏ dù lớn và sẽ hoàn
thành khi thế giới hòa bình, càn khôn an định.
Chiếu Minh An Giáo hay Thánh
Thất Cầu Kho, Thánh Thất Bình Hòa, Thánh Tịnh Tiên Thiên cũng thế.
Các danh từ cũng cùng một nguồn gốc mà thôi. Thánh thể nếu được xây dựng lên để
giác ngộ nhơn tâm, hoàn thiện thánh tâm là
công quả công trình chung của người tu hành mà không
nhắm vào danh từ tạm mượn. Thế nên lời yêu cầu của Tệ Huynh cùng huynh đệ tỷ
muội hoan hỉ tương trợ cho mái Thánh Đường được kín đáo để che chở cho bao
nhiêu nguyên nhân đạo tâm đạo hữu sở tại địa phương trong thời
loạn lạc. Tệ Huynh không dám đòi hỏi số lượng to tát nguy nga, mà chỉ mong đem
lại niềm tin cho dân chúng bổn đạo trong tình thương yêu của Từ Phụ mà thôi.
Sau đây, Tệ Huynh xin phép chư Thiên
ân tạm chờ giây phút cho Tệ Huynh, có
đôi lời cùng gia nội :
Đạt Chơn ! Cha là VÕ HỒNG SA đây. Cha rất vui mừng thấy con biết
tìm việc đúng đường, đi đúng lối. Nay con muốn phục hưng đạo nghiệp nhỏ nhít
kia thì Thiêng Liêng cũng đã chứng giám cho con, và Cha đã thỉnh cầu sự hộ trợ
cho con để con khéo léo trong khiêm tốn giúp bổn đạo chúng sanh qua thời loạn
lạc sẽ hay nghe con.
Con hãy bảo nhờ Võ Hồng Hoàn anh
con giúp một tay cho mau hoàn thành. Con cũng chuyển lời Cha đến nghĩa tế Nguyễn
Thừa Thính và nhục nữ Võ Thị Nhữ rằng hai con đã vào trường tiến hóa bao nhiêu lần và đã tiến được mấy
nấc thang nhân kiếp. Hiện tại kiếp này là may mắn hơn các kiếp trước, phải rán
tiến lên, đừng dừng lại. Dừng lại tức là thoái hóa rồi đó hai con ! hãy phụ với
anh con lo chấn hưng đạo nghiệp tu học độ đời. Nếu con muốn gặp lại Cha
thì phải hành đạo rồi con sẽ gặp lại một dịp khác.
Đạt Chơn ! con hãy thưa lại
với chị con là Thiệp, Huỳnh Mai là Cha nhắc nó hãy độ chồng và con cho
trọn đạo. Riêng Thuần, nó còn lạc lõng, con hãy lo cho nó.
Cha cũng nhắn với các con : Đến,
Bảy là cha vẫn lo cho các con như lo cho tất cả. Đạt Chơn con hãy nhắn với Quí
là hãy vững niềm tin lo đạo.
Võ Văn Tức sẽ được ban ân.
Lợi hiền tức, con hãy lo cho
các cháu đi một đường đúng đạo là trả hiếu cho cha rồi đó. Cha ban ơn cho con.
ĐỨC GIÁO TÔNG đã đến, Tệ Huynh xin
cảm ơn chư Thiên ân đã vui lòng chờ đợi, còn dịp sẽ gặp
gỡ nhau. Cha giã từ các con các cháu, thăng./-
o
3.4 ĐỨC HỒNG ĐỨC CHƠN TIÊN giáng cơ
NGUYỆT XUÂN QUANG
(SÀIGÒN)
Rằm tháng 8 Giáp Ngọ (11.9.1954)[5]
THI :
HỒNG phước Trời ban kẻ thật tình,
ĐỨC dày hiện tại buổi đời chinh;
CHƠN tâm định tỉnh khi trời loạn,
TIÊN Phật hộ cho khỏi bất bình.
BÀI:
Đời từ lúc chinh nghiêng đau khổ,
Khắp nhơn quần lố nhố lao nhao;
Khắp xem toàn thể đồng bào,
Lỡ chân lui tới, lỡ vào, lỡ ra.
Lỡ ở lại nơi nhà tu kỷ,
Lỡ ra nơi thành thị an thân;
Lỡ vào nơi cảnh lâm sơn,
Lỡ ra ngoại quốc, lỡ chân xuống
rừng.
Đủ cái lỡ lưng chừng bờ bến,
Lỡ nhiều điều, lỡ đến, lỡ lui;
Đó là Đạo chưa nếm mùi,
Cho thông thời cuộc ngậm ngùi nhiều
phương.
Còn như đã vào đường đạo đức,
Sẳn nhiều điều ngờ vực bước đi;
Là nhờ Phật Thánh tiên tri,
Từ ngày khai đạo nhiều khi giải bày.
Có đường lối hôm nay vững chí,
Rằng cuộc đời khảo thí sẳn sàng;
Xuống lên qua lại dọc ngang,
Hết vinh tới nhục, hết sang tới hèn.
Hết hung dữ bạc đen, độc ác,
Rồi cũng tìm giải thoát sông mê.
Hết đi rồi cũng trở về,
Hết lên tới xuống nhiều bề buồn vui.
Hết sung sướng, ngậm ngùi sắp đến,
Hết biển bùng kế bến giác mê;
Hết rồi phú quí vinh quê,
Tới hồi phá sản muôn bề khổ đau.
Cho biết trước nhiều bài Thánh giáo,
Như sàng kia, sàng gạo chi hơn;
Hết sờn hế mẻ còn trơn,
Còn toàn gạo cội là gương tu hiền.
Nhiều lời dạy, còn truyền rành rạnh.
Người có
tâm, có hạnh lo tu;
Cho nên một lúc sương mù,
Tai qua nạn
khỏi, còn tu đến giờ.
Có nhiều
người thờ ơ quên lững,
Theo bên
ngoài lứng khứng rồi sa;
Rớt vào cái nẻo độc tà,
Quên hồn,
quên xác rồi ra xương tàn.
Người giữ
đức hân hoan còn nhớ,
Nên noi theo thi thố tu hành;
Nhắm gương cái xã Trường Thành,
Đạo nhiều vì đã tu hành còn nên.
Làng Tân Thới phần nhiều Đạo mới,
Chưa hiểu căn dấp dới bên ngoài;
Đức tin còn lắm lợt phai,
Sợ e không vẹn những ngày kế đây.
Nên tôi sớm giải bày khuyến khích,
Để lời phân giúp ích anh em,
Thế rằng tốt lá tốt nem,
Tốt chùa tốt cảnh anh em được nhờ.
Đừng cố ý thờ ơ không đến,
Kìa nạn tai dấp dến chạm khua;
May mà sớm được cảnh Chùa,
Không thôi chòm xóm chát chua thế
nào?
Được ăn trái phải rào cây tốt,
Sự vun bồi sớm tối đừng quên;
Sân kia đã có móng nền,
Chung tay, để quả tạo nên mấy hồi.
Đừng có tưởng ôi thôi! Bỏ dở,
Rồi ngày nào khổ sở biết bao;
Đời còn lận đận lao đao,
Cảnh này chưa được ồn ào gần xa.
Ban Cai Quản cùng là Trị Sự,
Công việc hành căn cứ hai ban;
Siêng năng hoà nhã dịu dàng,
Mõng mềm vui vể hân hoan tiếp người.
Đạo vì bởi cuộc đời đã thạo,
Điều chánh chơn hoài bão nhơn sanh;
Độ người trước phải độ mình,
Mình không chánh trực ai tin vào
mình.
Lời thành thật trước sau phân giải,
Cho anh em
còn lại ráng làm;
Cuộc đời nhơn nghĩa cho kham,
Cảnh Tiên,
cảnh Phật sẳn làm một bên.
Đừng có
tưởng nhiều nền, nhiều móng,
Nhiều anh em
còn ngóng đợi chờ;
Chờ cho thuận tiện thời cơ,
Phe mình,
Phái cũ, mong nhờ ngày kia.
Đừng có
tưởng rẽ chia không tốt,
Tiện việc
nào nồng cốt thi hành;
Công bình, nhơn nghĩa, chơn thành,
Dễ thương,
dễ mến, việc lành tiến lên.
Đừng có
tưởng nhiều bên, nhiều phái,
Rồi trong
ngoài nhơn nghiã như trên;
Biết rồi tô đắp móng nền,
“Chiếu Minh
Ẩn Giáo” vững bền ngày sau.
Trời Phật
chẳng phai màu chơn lý,
Lẽ công bình
không vị, không tư;
Tội nhiều phước ít khó trừ,
Ráng làm công quả còn dư sau nhờ. Thăng ./.
o
3.5 ĐỨC HỒNG ĐỨC CHƠN TIÊN giáng cơ
THÁNH TỊNH BỬU ĐÀI QUANG,
Đêm 14 tháng 11 năm Quí Sửu (8,12,1973)
THI :
HỒNG lạc giống dân nhỏ bé này,
ĐỨC tài vẹn vẻ gánh đôi vai;
CHƠN tâm tu niệm hành y lịnh,
TIÊN PHẬT đắc thànhphẩm vị ngay.
HỒNG ĐỨC CHƠN TIÊN, Chơn Tiên giờ nay được lịnh giáng
đàn chỉ bày chư hiền đệ, hiền muội. Vậy Chơn Tiên mời tất cả chư hiền đệ, hiền
muội an toạ, hầu nghe Chơn Tiên có đôi lời. (Dâng Bồ Đào).
Vì lòng khẩn nguyện của chư hiền đệ,
hiền muội về việc thượng phướng linh, giờ Bần Đạo chỉ rõ chư hiền : Chờ ngày
đầu Xuân, đêm Giao thừa sẽ thượng phướn linh. Vậy chư hiền thi hành Thiên lịnh.
Bần Đạo cũng nhắc nhở phần Thánh
tịnh Chiếu Minh Ẩn Giáo, đã tạo sửa nhưng chưa xong. Vậy Bần Đạo chỉ dạy Ban
Cai Quản và Ban Trị Sự của Ẩn Giáo, nên cẩn thận vì phái Chiếu Minh hiện giờ
rất khó khăn cho việc hành đạo.
……………
Thánh Thất Chiếu Minh Ẩn Giáo được
lịnh xây cất năm 1953, đến 20 năm sau, mới có đàn nhắc nhở về cách thờ phượng
theo Tổ Đình, rất khó sửa.
Hởi này các chư hiền, Phái Chiếu
Minh là chơn truỳên vô vi, vậy chư hiền noi theo Tổ Đình là căn bản của Phái
Chiếu Minh, chớ vì canh cải mà sai đi hệ thống. Vậy Bần Đạo sắc lịnh Ẩn Giáo
nên thi hành việc phụng thờ theo nghi thức của Tổ Đình, không được thờ Tam Trấn
hai bên và hình tượng, vì luật đạo Chiếu Minh là Tổ Đình, hãy noi theo cách
phụng thờ ấy.
Bần Đạo biết rằng Phái Chiếu Minh
sau này sẽ canh cải đi, do đó sẽ sai lệch hệ thống chơn truyền, nên Bần Đạo
giáng đàn nhằm ngày 30 tháng 02 năm Quí Tỵ, ở đọan cuối của bài Trường Thiên,
đã chỉ bày về nghi thức. Vậy Ban Cai Quản và Ban Trị Sự Chiếu Minh Ẩn Giáo hãy
tìm bài Thánh Giáo mà Bần Đạo đã giáng cơ nơi Ẩn Giáo, tìm đọc và hành y lời
của Bần Đạo dạy năm xưa.
Về phần đạo đức, Bần Đạo sẽ nhờ Hội
Thánh phái người tu hành sang nơi ấy để truyền bá đạo tâm và cứu độ nhơn sanh
trong thời nguy biến. Vậy chư hiền đệ dè dặt vì cơ đạo trong thời chuyển biến
gặp rất nhiều chông gai. Bần Đạo chỉ dạy đấy, các chư hiền nên sắp xếp và tuân
hành để sau này xong toàn Thánh Tịnh, ngày lễ An Vị Bần Đạo sẽ chỉ bày thêm.
BÀI :
Nhân ngày Lễ Duyệt Kinh Bần giáng,
Chỉ vẽ bày, khuyên rán hành theo;
Chiếu Minh khuyên sớm y theo,
Trước khuôn lệ luật vâng theo lịnh
truyền.
Chỉ vẽ bày, y truyền lịnh dạy,
Lo đắp tô chớ ngại nơi lòng;
Đây là việc đạo truyền thông,
Cứu đời qua khỏi bảo giông nguy nàn.
Tạo Bát Nhã Thiền Đường đưa rước,
Cứu nhơn sanh để vượt lần lên;
Đạo là căn bản là nền,
Vô vi khuôn thước lịnh trên đã
truyền.
Bấy lâu nay chẳng yên cơ Đạo,
Vì cải canh đào tạo theo mình;
Vẽ bày sai luật Chiếu Minh,
Vẽ hình đúc tượng, qui trình lạc
sai.
Nên Bần Đạo giờ nay giáng điển,
Nhắc chư hiền khiếm diện nơi này;
Cố lo sửa đổi theo Thầy,
Noi gương nghi thức lâu nay giữ gìn.
Ấy là nơi Tổ Đình đã chọn,
Chớ cải canh bày dọn nhiều ban;
Vô vi pháp Đạo là vàng,
Luyện tu khuya sớm cho tròn là hơn.
Bần cũng nhắc khuyên lơn hiền đệ,
Cố đắp xây chớ nệ nhọc công;
Lo tròn sau trước một lòng,
Xong toàn
Thầy sẽ thưởng công đồng đều.
Vì luật định
Thiên Điều chớ cải,
Đã tạo xây
thì phải cố lo,
Gắng lên một mực khuyên phò,
Phụng thì
nghi lễ sau cho y truyền.
Bấy nhiêu
lời đã khuyên, đã dạy,
Đó là điều
lẽ phải hiền ơi!
Mong rằng an vị đến nơi,
Lai đàn sẽ chỉ dạy thời nhiều hơn.
Vậy giờ này, nhị vị Chưởng Quản
chuyển bài Thánh Giáo này về Thánh Tịnh Chiếu Minh Ẩn Giáo. Bần Đạo nhắc đàn
hầu ngày thập ngũ sẽ có Ơn Trên về duyệt kinh. Vậy chư hiền tiếp cầu cho trọn
vẹn. Bần Đạo chào chung tất cả đàn hầu. Bần Đạo lui. Thăng ./.
o
[1] Thánh giáo Chiếu Minh Ẩn Giáo, quyển 3,
tr.2-13.
[2] Bà VÕ THỊ LIÊN, chị của Ngài VÕ HỒNG SA
[3] Cô Hai Thanh Quang, dâu bác Tư Huỳnh đường
Nguỹên An Ninh, Cần Thơ.
[4] Bà Ba Hương, mẹ ông Biện.
[5] Thánh giáo Chiếu
Minh Ẩn Giáo Tập 3, tr.14 – 17, bản vi tính 2000.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét